Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1849: Chương 1849: Chương 1848




Trương Linh cau mày, trong mắt đầy phẫn nộ và sự tàn nhẫn.

Bà ta không biết nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với Diệp Tranh, càng không biết đồ đệ duy nhất của mình có biết là bản thân thằng bé đang bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lợi dụng không.

Nếu như biết thì…

Trái tim của Trương Linh đột nhiên đau nhói.

Đối với đứa nhỏ này, bà ta thật sự có tình cảm.

Bây giờ vừa nghĩ đến sự phản bội và âm mưu của cậu bé, Trương Linh liền đau không muốn sống.

Trong mắt xẹt qua một tia sát ý.

Bóp chết tất cả suy nghĩ từ trong trứng nước mới là biện pháp đơn giản nhất và tốt nhất.

Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, dáng vẻ ngoan ngoãn, tấm lòng hiếu thảo của Diệp Tranh liền xuất hiện ở trong đầu của Trương Linh, cứ quanh quẩn xé rách lòng của bà ta.

Diệp Tranh không quan tâm, cũng không muốn biết hiện tại Trương Linh đang dao động cảm xúc, sau khi không nghe thấy Trương Linh hỏi nữa, cậu bé nói thẳng: “Ý của mẹ con là chỉ cần sư phụ có thể cứu được ba con, sư phụ có muốn cái gì cũng sẽ đồng ý với người.”

Lời này vừa mới nói ra, Trương Linh liền hoàn toàn bất ngờ.

Có ý gì chứ?

Thẩm Hạ Lan không bắt tay với Tiêu Nguyệt hả?

Hay là nói đây là một cái bẫy đầy sương mù?

Không!

Không đúng!

Người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất là ai?

Là Diệp Ân Tuấn.

Nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là một người họ hàng không có liên lạc mấy chục năm nay là Tiêu Nguyệt, cho dù là những người thân khác, chắc có lẽ là Thẩm Hạ Lan cũng sẽ quan tâm Diệp Ân Tuấn nhiều hơn.

Cho nên đây là thật, Trương Linh nhanh chóng phân biệt được cái này.

Không thể không nói, mấy ngày nay Diệp Tranh đi theo bên cạnh Trương Linh, thật sự biết nói như thế nào mới có thể để Trương Linh nhanh chóng đưa ra quyết định.

Sau khi nói xong những lời này, Diệp Tranh liền không lên tiếng nữa, mà là yên lặng chờ đợi, dường như là không vội vàng cho lắm.

Nhưng mà đúng lúc bởi vì vậy, Trương Linh mới biết là Diệp Tranh vô cùng sốt ruột, thậm chí là không có biện pháp.

“Độc gì vậy?”

Trương Linh hỏi.

Đối với đứa đồ đệ duy nhất, Trương Linh không phải không biết cậu bé rất có tài năng, lại chịu học hỏi nghiên cứu, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng mà mấy đồ vật đơn giản thì có thể nhìn thấy được.

Huống hồ gì Trương Linh cũng đã lướt xem bản phiên dịch của quyển sách cổ mang về từ Trương gia trại, đều là cổ độc chi thuật của Trương gia trại.

Diệp Tranh là đệ tử duy nhất của bà ta, bà ta cũng xem Diệp Tranh như là con của mình, cho nên bà ta đã cho Diệp Tranh kế thừa những truyền thừa của Trương gia trại, bà ta cũng cảm thấy không phải là không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.