Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1860: Chương 1860: Chương 1859




Mối huyết hải thâm thù của Trương Gia Trại giống như bộ phim đang không ngừng nhấp nháy trong đầu của anh.

Anh nhìn thấy người xa lạ, cũng nhìn thấy người quen thuộc.

Trong đó có ông cụ Tiêu lúc còn trẻ!

Diệp Ân Tuấn thuận tay cầm ly nước ở bên lên nghịch.

Ly nước này là Thẩm Hạ Lan chuẩn bị cho Diệp Ân Tuấn, trong đó còn có nước ấm.

Cùng lúc Diệp Ân Tuấn cầm ly nước lên nghịch, nước bên trong trào ra rất nhiều, dính trên tay của anh, ấm ấm, giống như cảm giác Thẩm Hạ Lan cho anh.

Thẩm Hạ Lan!

Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi đanh lại.

Sao lại là cháu gái ngoại của ông cụ Tiêu chứ?

Trương Linh hồi lâu không nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó một ly nước ném mạnh về phía bà ta.

Bà ta không dám tránh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Ly nước sướt qua gò má của Trương Linh, trực tiếp đập vào bức tường phía sau, choang một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.

Trương Linh ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.

Diệp Ân Tuấn bây giờ tính cách kỳ lạ, không biết có phải là ảnh hưởng của Hoàng kim cổ hay không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, hờ hững nói: “Chuyện này không được phép nói với ai, ngay cả Diệp Tranh cũng không thể để nó biết, hiểu chưa?”

“Được.”

“Nếu bà đã nói trong máu của tôi có cổ Ký Ức, vậy thì trong cơ thể của con trai tôi và Diệp Tranh sẽ có sót lại phải không?

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Linh bỗng lắc đầu.

“Không có, loại cổ Ký Ức này là đời đời tương truyền, chỉ truyền cho người một đời. Cho dù người đời này không thể hoàn thành sứ mệnh, sẽ vào trước lúc chết truyền cho người đời sau.”

“Ha ha.”

Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười, mang theo sự châm biếm, khiến Trương Linh cảm thấy hơi chói tai, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên trên.

“Trương Gia Trại cho dù không bị những người đó tiêu diệt, tôi cũng sẽ dẫn người tiêu diệt Trương Gia Trại!”

lời này vừa dứt thì lập tức dọa Trương Linh.

“Gia chủ, cậu…”

“Sát hại con của mình như vậy, còn một chút cảm ngộ của người làm ba mẹ không? Nếu các người ngoài biết nuôi cổ, chỉ biết làm ra chuyện độc ác với con của chính mình, vậy thì còn cần thiết giữ lại sao? Cái trại tà ác như vậy, một ngọn lửa cũng là nhẹ.”

Diệp Ân Tuấn nói đến cuối thì nổi giận, đôi mắt lạnh lẽo đó nhiễm màu sắc đỏ ngầu, giống như dã thú, giương móng vuốt đỏ rực lên, hận không thể xé tan người trước mắt.

Hận ý ngập trời đó càng giống như một cơn gió lốc, dường như có thể xé rách người trong nháy mắt.

Trương Linh cảm nhận được hô hấp của mình sắp dừng lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.