Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1864: Chương 1864: Chương 1863




Đang suy nghĩ, gương mặt đẹp trai giống như yêu nghiệt đó của Diệp Ân Tuấn bỗng áp sát lại, hơi thở quen thuộc lại mang theo một chút lạnh lẽo.

Đột nhiên, một tiếng cười giống như ma quỷ tỏa ra bên tai của Thẩm Hạ Lan. Bàn tay trên cổ cô bỗng siết chặt…

Cảm giác nghẹt thở bỗng ập tới.

“Ân Tuấn…”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một chút nghi hoặc và buồn bã.

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt đỏ ngầu, sát khí vô tận tràn ngập trong khoang ngực của anh, giống như có một giọng nói cứ nói mãi bên tai “giết cô ta, giết cô ta!”

Lửa giận chạy loạn trong cơ thể, giống như chỉ có máu tươi mới có thể làm dịu lại sự điên cuồng trong lòng, nhưng giọng nói buồn bã đó dường như rất quen thuộc, giống như đôi tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua tim của anh, mang theo một chút ấm áp, một chút ngọt ngào.

Tay của Diệp Ân Tuấn bỗng nới lỏng hơn.

Thẩm Hạ Lan vội giãy ra, ôm cổ của mình ho sặc sụa, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không ổn!

Mắt của anh không có tiêu cự, thậm chí đáy mắt đỏ ngầu, giống như rơi vào trạng thái bóng đè gì đó.

Mà hơi thở trên người anh lúc này có hơi rối loạn, mang theo sự cuồng bạo, giống như muốn hủy diệt cả căn phòng.

“Diệp Ân Tuấn, anh tỉnh lại! Em là Thẩm Hạ Lan vợ của anh! Diệp Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan gọi một tiếng.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như hoang mang.

Tuy không biết Diệp Ân Tuấn bị làm sao, nhưng Thẩm Hạ Lan của lúc này lại không đợi được nữa.

Cô rảo bước đi tới, tát một cái vào mặt Diệp Ân Tuấn.

“Anh tỉnh lại!”

“Cô tìm chết!”

Diệp Ân Tuấn bỗng túm tay chặt của Thẩm Hạ Lan, khi vừa muốn dùng sức bẻ, một giọt nước mắt long lanh lập tức rơi trên mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn.

“Anh điên rồi sao? Anh còn muốn giết em chắc? Diệp Ân Tuấn, cái đồ khốn khiếp! Anh giết em đi! Anh bây giờ giết em đi!”

Nói rồi, Thẩm Hạ Lan không khỏi tiến lên một bước, thậm chí đầu của cô cũng đưa qua.

“Anh ra tay, tới đi, mau ra tay!”

Những tiếng quát mắng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi đờ đẫn, giống như nghĩ tới cái gì đó, mắt của anh dần dần tỉnh táo lại, bèn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc ở trước mắt.

Có lẽ là vì tức giận, có lẽ là vì đau lòng, Thẩm Hạ Lan dùng tay còn lại lau nước mắt, dáng vẻ tức tối đột nhiên khiến Diệp Ân Tuấn nhếch khóe môi.

Bàn tay nắm cổ tay của cô hơi dùng sức, Thẩm Hạ Lan ngã vào trong lòng anh.

Hơi thở quen thuộc kèm mùi hương mát lạnh lập tức bao trùm Thẩm Hạ Lan.

“Anh buông em ra, cái đồ khốn! Anh không phải muốn bóp chết em sao? Bây giờ còn ôm ấp em thì tính là cái gì chứ? Đồ khốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.