“Tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, cho nên anh đã cho Tống Đình 70% cổ phần. Thứ anh muốn chính là những thứ trong Bất Dạ Thành này.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.
“Hửm? Bất Dạ Thành này còn có công dụng khác sao?”
“Nơi đây là một mạng lưới tình báo thu thập tất cả thông tin tình báo, đồng thời cũng là một mạng lưới giao thông ngầm. Chúng ta rời khỏi Hải Thành không cần phải đi qua đường biển, đường bộ hay đường hàng không, chúng ta có thể đi từ đây.”
Những gì Diệp Ân Tuấn nói khiến Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.
“Những người ở trên Bất Dạ Thành này có biết không?”
“Em cảm thấy anh sẽ cho người trên đó biết sao? Mấy năm nay, anh không để người khác biết được tình hình bên trong. Trừ Tống Đình ra thì không ai biết công dụng thật sự ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì nắm tay Thẩm Hạ Lan bước vào trong.
Nhìn thấy đám người Diệp Ân Tuấn đã bước vào, Tống Đình nhanh chóng nói với Lam Tử Thất: “Được rồi, mau xuống đi. Chúng ta tiễn Sếp Diệp đi trước.”
“Hạ Lan bọn họ gặp rắc rối sao?”
Lam Tử Thất không phải không biết gì, chỉ là không muốn hỏi mà thôi, bây giờ cảm giác sắp chia tay khiến cô có chút khó chịu, không nhịn được ôm Tống Đình.
Tống Đình gật đầu nói: “Tiễn họ đi trước đã, lần này bọn họ rời khỏi Hải Thành, không biết khi nào họ mới quay lại.”
“Sẽ quay lại, đúng không?”
Giọng Lam Tử Thất mang theo chút run rẩy.
Tống Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nói: “Đúng vậy, có anh và Phi ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn anh cũng sẽ bảo vệ Sếp Diệp và bà chủ trở về an toàn.”
“Ừm.”
Lam Tử Thất nhảy khỏi vòng tay của Tống Đình, đi theo một nhà Diệp Ân Tuấn vào Bất Dạ Thành.
Bất Dạ Thành có thang máy chuyên dụng.
Diệp Ân Tuấn ấn dấu vân tay, cửa thang máy mở ra.
“Thang máy này cao cấp như vậy sao?”
Lam Tử Thất có chút tò mò.
Tống Đình thấp giọng: “Trừ dấu vân tay của anh và Sếp Diệp ra thì người khác không thể mở được.”
“Quá lợi hại.”
Lam Tử Thất cảm thấy sự nghèo khó trước đây thực sự đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Thang máy lên đến tầng mười tám.
Nhóm người Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.
Ở đây khắp nơi đều là gương, trên gương còn được khảm đá quý và kim cương, ánh sáng phản chiếu khiến người ta lóe mắt.
“Mẹ nó, có phải các anh quá khoe khoang rồi không?”
Lam Tử Thất nói xong, định tiến lên một bước xem thử thì bị Tống Đình kéo lại.
“Sao thế?”
“Đi theo anh, ở đây không thể đi lộn xộn.”
Giọng Tống Đình có hơi nghiêm túc.