Trong nhà Trương Tứ không có thứ gì đáng tiền, cho nên cơ bản không có được gì. Mọi người sau khi tìm một vòng cũng không có phát hiện thứ gì có giá trị.
Lẽ nào khi ông ta chạy trốn đã mang theo bên người?
Hạ Tử Thu nghĩ như vậy, trong lòng có hơi ảo não.
Anh ta rốt cuộc lại muộn một bước sao?
Anh ta tức tối đạp một cước vào chiếc ghế, nghe thấy một tiếng ‘rắc’, giống như có thứ gì đó khớp vào, sau đó chiếc tủ trước mắt bỗng tự động mở ra, lộ ra một chiếc két bảo hiểm nhỏ bên trong.
Két bảo hiểm thường dùng để chứa những thứ rất quý giá.
Trong này không phải là tiền thì là văn kiện và chứng cứ vô cùng quan trọng nhỉ?
Mắt của Hạ Tử Thu lập tức vụt qua một tia phấn khích.
“Tìm người cạy két bảo hiểm, tôi muốn biết bên trong rốt cuộc có gì?”
Sau khi Hạ Tử Thu hạ lệnh thì có thủ hạ đi tới, bắt đầu mở két bảo hiểm.
Thời gian mở két bảo hiểm mất khoảng nửa tiếng, sau khi két bảo hiểm bị mở ra, vàng bên trong suýt nữa làm mù mắt của tất cả mọi người.
“Phắc, tên Trương Tứ này rất giàu nha, vậy mà tích trữ nhiều vàng thỏi như vậy. Có thể đổi tiền thành vàng tích trữ, cũng coi như là một người có đầu óc.”
Lời của thủ hạ khiến Hạ Tử Thu hơi nhíu mày.
Trước mắt có khoảng mười mấy thỏi vàng, để ngăn nắp với nhau.
Thói đời bây giờ thật sự rất ít có ai đổi thành vàng thỏi để trong nhà, không ngờ Trương Tứ vậy mà làm như vậy.
Người có thể làm như vậy chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, người này vô cùng thích vàng thỏi.
Thứ hai, người này không tiện giữ tiền.
Thời đại thông tin bây giờ, chỉ cần một cái chứng minh thư và một chiếc điện thoại thì có thể mang tiền theo bên người, Trương Tứ tại sao muốn đổi thành vàng thỏi để ở trong nhà?
Mà vàng thỏi bây giờ vẫn ở đây, người chạy mất rồi, có thể thấy khi Trương Tứ đi vội vàng như nào.
Ngón tay của Hạ Tử Thu khẽ khàng vuốt cằm, đáy mắt vụt qua tia trầm tư.
Tại sao?
Trong đầu bỗng lóe lên một ánh sáng.
Hạ Tử Thu bỗng ngẩng đầu, nói với thủ hạ: “Đi điều tra chứng minh thư của Trương Tứ, còn cả thông tin cá nhân của ông ta. Tra từ Hải Thành của hơn 20 năm về trước.”
Thủ hạ có hơi sững người.
“Anh Thu, anh nghi ngờ Trương Tứ là tên giả?”
“Nếu như là tên thật sẽ không có chứng minh thư không có tài khoản sao? Nhiều vàng thỏi như vậy nếu như đổi thành tiền rồi chạy trốn dễ biết mấy? Hà tất gì phải để nhà? Trừ phi ông ta không có chứng minh thư, không có tài khoản. Đi điều tra người chết vào hơn 20 năm về trước ở Hải Thành, còn nữa, kiểm tra kỹ ở đây, ly bàn chải đánh răng gì đó cũng lấy về xét nghiệm, thử trích xuất DNA, sau đó đưa đối chiếu số liệu với thông tin nhận dạng.”
Hạ Tử Thu một khi đã tìm được điểm đột phá thì thật sự là làm việc nhanh chóng dứt khoát.
Tất cả mọi người đi làm theo lời căn dặn của Hạ Tử Thu.