Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2021: Chương 2021: Chương 2020






“Em đừng khóc!”

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng không dễ chịu gì, anh phẫn nộ, anh tức giận, nhưng mà mặc kệ loại cảm xúc nào đi nữa cũng không làm trái tim của anh đau đớn bằng nước mắt của Thẩm Hạ Lan.

Anh thở dài một hơi, bước lên ôm lấy Thẩm Hạ Lan, một khắc sau lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp quăng đi.

Rõ ràng là cô muốn ném anh qua vai, mà do thân thủ của Diệp Ân Tuấn quá tốt, lúc cô đang vung mình thì anh đã có thể bình ổn rơi xuống đất từ không trung.

“Hạ Lan.”

Anh bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, trong ánh mắt mang theo một tia đau lòng.

Thẩm Hạ Lan lại không kìm chế được tâm trạng.

“Anh đừng có gọi em! Không phải là anh ghét bỏ em tự tác chủ trương hả, không phải là anh cảm thấy lúc đó em không nên làm anh hôn mê? Đúng vậy, em chỉ là một người phụ nữ nhiều chuyện đó, em biết rõ là anh có thể xử lý tốt hơn em, có thể có uy lực hơn em, càng có thể gọn gàng linh hoạt hơn em, nhưng mà mẹ nó em vẫn cứ già mồm mà không muốn anh dính dáng tới máu của người thân. Em vẫn hy vọng có một số việc anh không tiện ra mặt, em có thể xử lý giúp cho anh. Đúng vậy, em không ngờ tới Diệp Tử lại phát điên như thế, ngay cả cháu ruột của mình mà cũng có thể đâm bị thương, em càng không biết cô ta sẽ muốn giết em. Là do em không hiểu chuyện, là em tự mình đa tình, tự cho mình là đúng, là do em làm sai, có được chưa? Anh phạt em cũng được, mắng em cũng được, giận em cũng được, anh không có tư cách, không có quyền tước đoạt quyền lợi làm mẹ của em!”



Vô dụng thôi.

Lúc nãy anh đã thô lỗ, nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan rồi đẩy cô khỏi phòng phẫu thuật, anh không có cách nào phủ nhận chuyện này.

“Hạ Lan, anh…”

“Anh đừng tới đây!”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nhấc chân lên, cô vội vàng gầm nhẹ.

Nước mắt của cô giống như là vô số con dao đang lăng trì trái tim của Diệp Ân Tuấn, làm cho cảm xúc giận dữ của anh lại càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà anh không thể nổi giận, hiện tại Thẩm Hạ Lan rất đau lòng, anh không thể nổi giận.

Diệp Ân Tuấn kiềm chế lại, có hơi không thể kiềm chế được, dường như là trong thân thể có một con côn trùng vô hình đang gặm cắn lồng ngực của anh, cơn đau cùng sự nóng nảy càng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói: “Anh đi ra ngoài mua nước, em bình tĩnh một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.