Diệp Nghê Nghê không rõ ràng lắm.
Diệp Minh Triết vội nói: “Không có gì, cũng làm xong rồi.”
“Vậy thì an tâm nghỉ ngơi. Nếu không chúng ta sẽ ở đây rất lâu, vậy bao giờ mới có thể đi Trương Gia Trại.”
Nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy, Diệp Minh Triết cảm thấy nhói lòng.
“Nghê Nghê, thì ra em lo lắng không phải là sức khỏe anh, mà là lúc nào xuất phát đi Trương Gia Trại à?”
“Không có, em đều lo lắng. Hề hề.”
Diệp Nghê Nghê cười hề hề, khiến Diệp Minh Triết không trách móc nổi.
“Em đi Trương Gia Trại làm gì?”
Diệp Minh Triết có chút bài xích nơi đó, nếu có thể, cậu không muốn đi lắm, dù sao rất nhiều chuyện đều liên quan tới nơi đó.
Nhưng Diệp Nghê Nghê lại tràn đầy mong đợi muốn đi, khiến cậu có chút tò mò.
Diệp Tranh cũng mặt đầy tò mò nhìn cô bé.
Diệp Nghê Nghê cắn môi dưới, như đã đưa ra quyết tâm thật lớn, nói: “Em có chút chuyện cần đến đó xử lý.”
“Em thì có thể có chuyện gì?”
“Anh Trạm Dương cầu xin em làm. Nhưng anh ấy nói không cần gấp, em nghĩ, bác Trạm không phải còn chưa quay lại sao? Anh Trạm Dương và chị Nguyệt Nhi, cả bác gái nữa, mỗi ngày đều mong ngóng bác Trạm về nhà. Nếu em có thể giúp đỡ, không chừng bác Trạm sẽ có thể sớm về.”
Nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy, ánh mắt Diệp Minh Triết lập tức nghiêm túc.
“Em nói bác Trạm có liên quan tới chuyện của Trương Gia Trại? Bác ấy bị điều tra không phải vì vụ án nổ sao?”
“Em không rõ, chỉ nghe anh Trạm Dương nói nếu ba mẹ đi Trương Gia Trại, kêu em giúp đỡ.”
“Giúp chuyện gì?”
Diệp Nghê Nghê lại lắc đầu, kiên định nói: “Đây là bí mật của em và anh Trạm Dương, em không thể nói.”
“Anh là anh em.”
“Dù anh là ba em cũng không thể nói.”
Diệp Nghê Nghê khá cố cấp và kiên trì với chuyện này, lập tức khiến Diệp Minh Triết và Diệp Tranh có chút lo âu.
“Nghê Nghê, nơi đó không đơn giản như em nghĩ.”
“Em biết, nhưng không sao, không phải có anh ở đây sao.”
“Lúc này nhớ tới anh rồi?”
Diệp Minh Triết có chút không vui nói, lại biết Diệp Nghê Nghê quật cường.
Cô em gái này bình thường có vẻ tùy ý, nhưng một khi thật sự nghiêm túc muốn làm chuyện gì đó, thì mười đầu trâu cũng không kéo về được.
Bỏ đi.
Thật sự có ngày như vậy, cậu sẽ cố hết sức bảo vệ cô bé là được rồi.
Trong lòng Diệp Minh Triết thầm nhủ vậy, cũng không ép Diệp Nghê Nghê nữa.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không hề hay biết mình lại lên hot search một hồi, nhưng rất nhanh đã bị người ta xóa sạch sẽ.
Mặc Trì nhìn hot search một giây trước vẫn còn, bây giờ đã không hề tìm thấy chút dấu vết, bất giác há hốc miệng.
Quả nhiên bên cạnh Diệp Ân Tuấn cao thủ như mây.
Tốc độ này ngay cả anh ta cũng đành khâm phục.
Anh ta cười cười, lập tức gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lúc này vừa khéo cùng Thẩm Hạ Lan đàn xong một khúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.