Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2077: Chương 2077: Chương 2076




“Mẹ, mẹ với ba hâm nóng tình cảm xong rồi sao?”

Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa sặc nước miếng của chính mình.

“Nghê Nghê, con nghe ở đâu từ thân mật này đấy?”

“Hả? Lẽ nào không nên dùng trong trường hợp này sao? Nhưng trong phim đều nói vậy mà.”

Diệp Nghê Nghê chớp chớp đôi mắt to tròn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc cùng vô tội.

Diệp Minh Triết có chút bất lực nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Nghê Nghê gần đây đang xem phim luân lý.”

“Phim gì?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bị kinh ngạc.

Một đứa bé năm tuổi xem phim luân lý, nghiêm túc đấy chứ?

Diệp Minh Triết bất lực gật đầu nói: “Phim lý luận về những người thân trong gia đình, chắc là xem ở nhà bác Trạm, vẫn chưa xem xong, lúc về nhà cả ngày ôm ipad xem tiếp.”

Diệp Nghê Nghê lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, rất hay, bác Trạm ngày nào cũng xem.”

Thẩm Hạ Lan có chút nói không nên lời.

“Con không phải là nên xem phim hoạt hình sao?”

“Aiya, mấy phim đó không hay gì hết.”

Diệp Nghê Nghê nói như bà cụ non.

Với sự lựa chọn như vậy của con gái, Thẩm Hạ Lan không biết bản thân mình nên nói gì, chỉ có thể nhanh chóng đổi đề tài: “Ừm mẹ với ba con chuẩn bị xuất phát rồi, cho nên con với Tranh nhanh chóng đi chuẩn bị đồ đạc đi.”

“Đi đâu vậy ạ?”

Diệp Nghê Nghê bất giác hỏi.

Thẩm Hạ Lan lại không trả lời, chỉ là cười nói: “Bất luận đi đâu, con không phải là đều thích đi chơi à? Lần này ba và mẹ đưa con đi chơi cho đã có được không?”

“Được chứ! Có điều anh bây giờ như vậy thì làm thế nào?”

Diệp Minh Triết cũng nhìn Thẩm Hạ Lan, trực giác cho thấy mẹ có gì đó muốn nói với mình, liền nói với Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh: “Anh, Nghê Nghê, hai người đi chuẩn bị đi trước đi, mẹ sẽ sắp sếp mà.”

“Vậy được, anh nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”

Đáy mắt Diệp Nghê Nghê có chút vui vẻ.

Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, là có thể nhanh chóng tiến về hướng Trương Gia Trại, vậy thì chuyện mình đồng ý với anh Trạm Dương có thể hoàn thành nhanh hơn chút.

Sau khi hai đứa trẻ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết có chút buồn bã nói: “Mẹ, ba và mẹ có phải là định không đưa con đi cùng không?”

Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của con trai, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng rất khó chịu.

“Minh Triết, xin lỗi, ba mẹ cũng có chuyện phải làm, hơn nữa vết thương của con bây giờ quả thực không thích hợp để đi đường dài.”

“Con biết, mẹ không cần xin lỗi con. Mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con đúng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.