Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2093: Chương 2093: Chương 2092




Đây là địa bàn của anh, địa bàn riêng, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ nhà họ Diệp nên Diệp Ân Tuấn rất yên tâm.

Anh cũng thả Diệp Nghê Nghê xuống.

Diệp Nghê Nghê bước đôi chân ngắn chạy theo Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, muốn đi theo thì bị Diệp Ân Tuấn kéo tay lại.

“Để bọn nó tự chơi đi.”

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhận ra tâm trạng của Diệp Ân Tuấn không được tốt lắm.

“Anh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Thẩm Hạ Lan nói xong định chạm vào trán Diệp Ân Tuấn, nhưng anh lại tránh đi.

“Anh không sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, giống như có vô số người đang khóc trong ngực, thật là bức bối.”

Diệp Ân Tuấn không giấu Thẩm Hạ Lan.

Anh chịu ảnh hưởng bởi ký ức cổ, khi lại đặt chân đến mảnh đất Trương Gia Trại lần nữa, tâm trạng rất bức bối, bên tai đầy tiếng gào khóc thảm thiết, tất cả mọi chuyện từng xảy ra ở đây không ngừng hiện lên trong đầu anh, quanh quẩn, kích thích giác quan thần kinh của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xem huyết ngọc trên ngực Diệp Ân Tuấn.

Hình như có thứ gì đó đang lưu chuyển trong huyết ngọc, nhìn không rõ lắm.

“Ân Tuấn, huyết ngọc…”

“Hạ Lan, đi thắp nhan cho tổ tiên với anh đi.”

Giọng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đồng thời vang lên.

Thẩm Hạ Lan ngừng lại, cũng không từ chối.

“Vâng.”

Cô nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn đi về phía nhà thờ tổ tiên, nhưng trong lòng cảm thấy hơi lo lắng và thấm thỏm không yên.

Thẩm Hạ Lan không biết mình đang thấp thỏm vì cái gì, cũng không biết mình lo lắng cái gì, nhưng hai cảm giác này cứ đan xen ở ngực cô, khiến cô càng đến gần nhà thờ càng thấy căng thẳng.

“Ân Tuấn!”

Cô dừng lại ở cửa nhà thờ rồi nắm chặt cổ tay Diệp Ân Tuấn.

“Sao thế?”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút tái nhợt, môi trắng bệch, bộ dạng rất tiều tụy và buồn bã.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói được thành lời, cô muốn bảo anh đừng đi vào, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không nói ra được.

“Không sao, anh có cần hít thở sâu ba hơi với em không? Em nghe nói khi tâm trạng bức bối thì nên hít thở sâu ba hơi.”

Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Ân Tuấn, giọng điệu rất lo lắng.

Diệp Ân Tuấn muốn nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan thì anh lại gật đầu.

“Được.”

Anh hít thở sâu ba hơi trước mặt Thẩm Hạ Lan, cảm giác bức bối trong lòng dường như đã khá hơn nhiều, lúc này anh nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.