“Cháu uy hiếp dì?”
“Đúng thế, như này dì cũng không nhìn ra sao?”
Diệp Nghê Nghê nói với vẻ rất thản nhiên.
Trần Oánh Oánh cảm thấy lồng ngực càng đau.
“Dì là người bệnh, dì muốn nghỉ ngơi.”
“Dì đồng ý mời cháu ăn cơm.”
Diệp Nghê Nghê quay lại trên ghế, tiếp tục đung đưa cái chân nhỏ của mình, từ tốn nói.
“Đó là ám hiệu kết nối, cháu đừng nói cháu không biết! Ăn cái gì mà ăn? Nhà họ Diệp các cháu giàu nứt đố đổ vách, cháu muốn ăn cái gì mà không có chứ?”
“Cái đó khác nhau nha, nhà họ Diệp chúng cháu rất nghèo. Nghèo tới mức chỉ còn tiền. Dì cũng biết, tiền không thể ăn, cháu cũng không có sở thích như vậy. Hơn nữa dì còn ở trước mặt vệ sĩ nhà chúng ta nói sẽ mời cháu ăn thứ bay trên người, thứ chạy dưới đất, thứ bơi dưới nước. Người lớn nói chuyện đều phải giữ chữ tín, không thể lừa trẻ con được.”
Vẻ mặt lên án này của Diệp Nghê Nghê suýt nữa khiến Trần Oánh Oánh tức đến ngất đi.
Người đâu, người đâu mau tới mang vị tổ tông này đi đi.
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Trần Oánh Oánh, Diệp Ân Tuấn đúng lúc mở cửa phòng ra.
“Ba!”
Diệp Nghê Nghê cười giống như một thiên sứ, lập tức khiến Trần Oánh Oánh rất khinh thường.
“Nghê Nghê? Con sao lại ở đây?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.
Diệp Nghê Nghê cười rồi nói: “Dì này nói muốn mời con ăn đồ ăn ngon, thứ bay trên trời, thứ chạy dưới đất, thứ bơi dưới nước, một tuần mời con ăn một lần, con quá vui mừng cho nên tới xem dì ấy.”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh lại giật giật.
Cô ta có thể thu hồi những lời này không?
Có thể không?
Diệp Ân Tuấn lại dịu dàng xoa đầu của Diệp Nghê Nghê, cười nói: “Ngày ngày chỉ biết ăn, cũng không sợ ăn thành cô bé mập.”
“Không sợ.”
Diệp Nghê Nghê nũng nịu ôm cánh tay của Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ra ngoài tìm Diệp Tranh đi, mẹ con cũng hơi chán, ở bên nói chuyện với mẹ cũng được.”
“Dạ, tạm biệt ba.”
Diệp Nghê Nghê rất nghe lời mà rời đi.
Trần Oánh Oánh tưởng mắt mình bị mù.
Tiểu ác ma như kia vậy mà nghe lời như vậy sao?
Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt của cô ta chuyển động theo Diệp Nghê Nghê, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén đó lập tức khiến Trần Oánh Oánh thu hồi ánh nhìn.
“Cô là người của Trạm Dực sao?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Trần Oánh Oánh khựng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.
“Có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ có thể chứng minh thân phận của cô, tôi vẫn sẽ giết cô. Cô phải biết, Diệp Ân Tuấn tôi sẽ không để lại bất kỳ hậu họa gì ở bên cạnh tôi.”
Câu này lập tức khiến Trần Oánh Oánh suýt nữa tức điên.
Chứng cứ?
Một người nằm vùng như cô ta, đều làm những việc bí mật, lấy đâu ra chứng cứ gì?
Diệp Ân Tuấn này sợ là cố ý tìm cớ muốn giết cô ta nhỉ?