“Sao vậy? Nghê Nghê có phải bị sao rồi không?”
“Không có. Anh Tranh, anh đừng lo lắng.”
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Tranh lo lắng cho mình như vậy thì không khỏi có hơi áy náy.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, lắc đầu, lại không nói gì. Rõ ràng, một vẻ khác của Nghê Nghê sắp lộ ở trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh dường như cũng cảm nhận được gì đó, ngạc nhiên nhìn Diệp Nghê Nghê.
Bị người nhà nhìn như vậy, Diệp Nghê Nghê có hơi chột dạ, cũng có hơi nghẹn lời.
Có được ba mẹ thông minh như vậy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh của cô bé?
“Cũng không có gì, chỉ là một bản đồ tuyến đường.”
Diệp Nghê Nghê lẩm bẩm, không cam tâm mà xòe lòng bàn tay ra.
Ở trong lòng bàn tay nhỏ của cô bé rõ ràng có một mảnh giấy.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm lấy.
Ánh mắt Diệp Tranh nhìn Diệp Nghê Nghê giống như nhìn người không quen biết, cả gương mặt đều là dấu hỏi chấm.
Đây còn là em gái nhỏ chỉ biết ăn uống đó của cậu bé sao?
“Nghê Nghê, em…”
“Ôi chao, em cũng không làm cái gì, em chỉ là giúp anh Trạm Dương đưa tin thôi.”
Diệp Nghê Nghê bị Diệp Tranh nhìn thì thấy hơi có lúng túng, vội nói: “Anh Trạm Dương rất lo lắng cho ba của anh ấy, muốn nhờ em giúp đưa tin, hy vọng ba của anh ấy có thể sớm ngày về nhà. Cái này không quá đáng nhỉ? Mọi người làm gì mà nhìn em như vậy? Không nói với mọi người là em không đúng, nhưng em đã đồng ý với anh Trạm Dương không nói cho người khác, dù sao đây là phương thức liên lạc của nhà anh Trạm Dương, chúng ta quá nhiều người biết sẽ không tốt.”
Sau khi nói ra, giọng nói của Diệp Nghê Nghê nhỏ đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan nhìn bản đồ trong tay Diệp Ân Tuấn, nhíu mày nói: “Đây là tuyến đường đi thẳng đến Tây Song Bản Nạp.”
“Ừ, cho nên ai đó nói đến Tây Song Bản Nạp để ăn đồ ăn ngon, cũng không hoàn toàn là thật.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến cái miệng nhỏ của Diệp Nghê Nghê cũng lẩm bẩm.
“Ba, ba thấy thú vị không? Nhất cử nhất động của con không phải đều nằm trong sự giám sát của ba hay sao? Ba cũng quá đáng sợ rồi, con cái gì cũng không nói thì ba đã biết con tới làm gì. Ba là yêu tinh sao?” . Truyện Bách Hợp
“Nghê Nghê, sao lại nói chuyện với ba như vậy?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức có hơi buồn cười, vội vàng mở miệng nói cô bé một câu.
“Ba con là yêu tính, con là cái gì?”
“Tiểu yêu tinh.”
Diệp Ân Tuấn cười nói, Diệp Nghê Nghê cảm thấy bị mẹ và ba trêu đùa thì không khỏi thấy hơi thất bại.
“Ba, ba không thể không mở miệng sao?”
“Lên xe, tất cả liên lạc nhiệm vụ về sau giao hết cho ba làm. Ba cũng hy vọng bác Trạm của con sớm ngày trở về, cho nên ở điểm này, mục đích của chúng ta đều giống nhau.”
Diệp Ân Tuấn hạ lệnh mà không cho cơ hội từ chối.