“Cháu nói cái gì chứ, bà của cháu là ai?”
“Là Trương Phương ạ”.
Diệp Nghề Nghê nhỏ giọng nói. Sắc mặt của ba Trần lập tức thay đổi.
“Cháu nói là Trương Phương thiếu trại chủ Trương Gia Trại?”
“Không phải thì còn ai nữa, còn có người thứ hai tên là Trương Phương ạ?” Diệp Nghề Nghê hơi nghi hoặc.
Đúng lúc Thẩm Hạ Lan đang dẫn vệ sĩ đi đến, liền nghe thấy Diệp Nghề Nghê hỏi như thế, không khỏi dừng lại một chút.
“Nghề Nghê, sao con lại nói như thế, tên của bà nội là để con tùy tiện gọi hả?”
“Mẹ ơi, là bác Trần hỏi con”
Diệp Nghề Nghệ có chút ngượng ngùng le lưỡi. Ba Trần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, vội vàng hỏi: “Mợ Diệp, Diệp tổng thật sự là con trai của chị cả họ thím Trương?”
“Chị cả họ?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. Ba Trần vội vàng giải thích: “Là như thế này, vợ của tôi tên là Trương Thiên, cũng là chị em họ với mẹ vợ Trương Phương của mợ, hai người bọn họ hơn kém nhau mười tuổi, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt”
Có làm như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới Trương Thiển, mẹ của Trần Oánh Oánh lại là em họ của thím Trương.
Chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi?
“Tôi nghe nói năm đó Vợ Trương Thiển của chú bởi vì yêu đương với người ngoài trại cho nên mới bị đuổi ra khỏi trại, nhưng mà nếu như hai người bọn họ chênh lệch mười tuổi, lúc Trương Thiển rời khỏi Trương Gia Trại thì vẫn còn là một đứa con nít?”
Mạch suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan vô cùng rõ ràng, cô đã nói đúng vào manh mối bị người khác coi nhẹ. Ba Trần hơi sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan không giống như bình thường, mang theo một tia kính nể: “Đúng
vậy, lúc trước Thiển không phải là bởi vì yêu đương mới bị đuổi khỏi trại, nói như vậy là vì để cho bà ấy có một lý do rời khỏi trại mà thôi.”
“Có ý gì chứ?” Thẩm Hạ Lan không hiểu cho lắm.
Ba Trần thở dài một hơi rồi nói: “Từ nhỏ, Thiển đã không thích học y không trùng, nhưng mà đồ vật của tổ tông Trương Gia Trại để lại thì không thể không học.
Từ nhỏ đến lớn, Thiển vẫn luôn rất ghét bỏ, thậm chí vì cái này mà bị đánh không ít trận, nguyện vọng của bà ấy chính là rời khỏi trại để đi ra ngoài chiêm ngưỡng thế giới rộng lớn, muốn đi xem người ở bên ngoài sống như thế nào.
Sở dĩ năm đó bà ấy thật sự lén lút rời khỏi trại dự định cao bay xa chạy, lại không nghĩ tới Trương Gia Trại xảy ra thảm án.”
Lúc nói đến đây, trên mặt của ba Trần lướt qua một tia đau lòng.
“Tôi còn nhớ rõ lúc đó mình nhìn thấy Thiển ở ven đường, bà ấy đã khóc đến ngất đi, bà ấy cầu xin tôi đưa mình về Trương Gia Trại, nhưng mà chờ đến lúc tôi trở về thì nơi đó đã sớm biến thành một mảnh tro tàn.
Thiển vô cùng hối hận vì mình đã rời đi, bà ấy không thể nhìn thấy ba mẹ chị em của mình một lần cuối cùng, cứ trở thành trẻ mồ côi như thế.