Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn trào phúng cười một tiếng rồi nói: “Không ngờ có đúng không, trong lòng của anh, bà ấy là sự tồn tại của một thiên sứ. Có lẽ là ba anh cũng sẽ nói với anh bà ấy tốt như thế nào, để anh ôm quá nhiều ảo tưởng với bà ấy. Nhưng mà đến chỗ tôi, bà ấy không xứng làm một người mẹ, một chút cũng không xứng.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn có chút khổ sở, cũng có chút trào phúng, thậm chí còn mang theo một sự xúc động.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy như vậy, cô sợ cảm xúc của Diệp Ân Tuấn sẽ bị hoàng kim cổ ảnh hưởng mà thật sự đánh nhau với Hàn Hi Thần, cô vội vàng ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với cảm xúc dịu dàng làm phiền muộn và cảm giác tức giận trong lòng của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tan biến.
Anh nhìn gương mặt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Anh không sao đâu.”
“Không sao là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.
Hàn Hi Thần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan quan tâm Diệp Ân Tuấn như thế, không khỏi hỏi: “Cậu sao vậy, sức khỏe có vấn đề hả?”
“Không có liên quan gì tới anh, anh đã muốn nói cho chúng tôi biết chuyện của chú hai Hoắc, vậy thì nhanh lên đi, nói không chừng tôi còn có thể nể tình quan hệ của chúng ta mà có hảo cảm với anh.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu thật hèn hạ! Cậu biết rõ là tôi quan tâm cái gì, bây giờ lại lấy tình nghĩa anh em ra để uy hiếp tôi?”
Hàn Hi Thần cảm thấy vô cùng bực tức.
Ba mươi năm cuộc đời của mình xem như sóng yên biển lặng, tại sao lại gặp phải một tên em trai khốn nạn không để cho người ta yêu thích như vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm: “Uy hiếp anh đó thì làm sao? Không vui hả, không vui thì có thể đi, không có ai kêu anh ở lại.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai anh em bắt đầu chí chóe với nhau, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô vội vàng nói: “Ân Tuấn, anh ta đến đây để cho em tin tức của chú hai Hoắc.”
“À đúng rồi, suýt chút nữa là anh quên mất, vợ của tôi nói rồi đó, anh mau nói cho chúng tôi biết đi.”
Bộ dạng đại gia của Diệp Ân Tuấn quả thật chọc tức Hàn Hi Thần, nhưng mà người này lại là Diệp Ân Tuấn, anh ta tức giận bực bội bất đắc dĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Những chuyện khác thì tôi không thể nói cho hai người biết, chỉ có thể nói cho hai người biết là chú hai Hoắc đang ở đây, nếu như hai người có bản lĩnh thì tìm được ông ấy, không có bản lĩnh thì trở về đi, đừng có ngây người ở đây nữa. Tôi cảnh cáo hai người một lần cuối cùng, nếu như tiếp tục đi về phía trước, vậy thì các người sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Lời này của Hàn Hi Thần không hề điêu ngoa chút nào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh nhạt nói: “Đây là việc của chúng tôi, chỉ cần anh có thể nói cho chúng tôi biết chuyện mà chúng tôi muốn biết là được rồi, những cái khác không cần phải quan tâm.”
“Diệp Ân Tuấn, tôi là vì muốn tốt cho cậu.”
“Tôi cảm ơn anh.”
Thấy hai anh em lại bắt đầu muốn cãi nhau, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Vậy bây giờ chú hai của tôi đang ở đâu vậy?”
“Chú hai của cô đang ở…”
Hàn Hi Thần còn chưa nói xong, đột nhiên lại có một viên đạn xé nát bầu không khí bay thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.