“Dao Lạc, một mình cô quay về cũng không làm được cái gì, thậm chí còn có thể trở thành điểm yếu của Hàn Hi Thần. Cô không quay về, Hàn Khiếu có lẽ chỉ tức giận trừng phạt Hàn Hi Thần một chút, nhưng nếu cô quay về, Hàn Hi Thần sẽ vì cô và đứa bé mà đưa tay chịu trói, cô hy vọng như thế sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Dao Lạc dừng lại, chợt nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói tiếp: “Tôi biết cô lo lắng cho Hàn Hi Thần, chúng tôi cũng lo lắng cho anh ấy, nhưng mà nếu như cô trở về vì muốn tăng thêm thống khổ cho Hàn Hi Thần, tôi cảm thấy thật sự không cần. Yêu một người không phải nói là chết hay không chết cùng một chỗ mới xem là chân ái, có đôi khi chờ đợi cũng là một loại yêu.”
Dao Lạc nhìn Thẩm Hạ Lan, nghe những lời này của cô, nhất thời nước mắt tuôn ra càng nhiều.
“Tôi chỉ là sợ hãi, tôi sợ tôi sẽ không còn được gặp lại anh ấy, tôi sợ khi anh ấy cần tôi nhất tôi không ở bên cạnh anh ấy. Kỳ thật hai người không biết, cậu Hàn sợ tối, sợ một mình. Sau khi trưởng thành năm mười tám tuổi, chúng tôi chưa từng xa nhau. Hôm nay không có tôi ở bên cạnh, tôi sợ đêm anh ấy không thể say giấc, tôi…”
Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía trước, ôm lấy Dao Lạc, thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta nhẫn nại một chút, tôi tin Diệp Ân Tuấn sẽ nghĩ cách đưa Hàn Hi Thần ra ngoài. Bọn họ là anh em, trước đó Diệp Ân Tuấn không biết sự tồn tại của Hàn Hi Thần, mới để anh ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ chúng tôi biết rồi, đương nhiên sẽ không làm như không thấy. Dao Lạc, tin tưởng chúng tôi, tin tưởng chúng tôi có thể mang Hàn Hi Thần hoàn hảo về cho cô, được không?”
Dao Lạc cũng nhịn không được nữa dựa vào trong lòng Thẩm Hạ Lan khóc thút thít.
“Van xin hai người, nhất định không thể buông tay cậu Hàn, mấy người là ánh mặt trời ấm áp cuối cùng của anh ấy.”
Những lời này nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“Tôi sẽ.”
Diệp Ân Tuấn vốn còn muốn ở lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhưng mà nghe Dao Lạc nói xong những lời này, cuối cùng anh cũng không ở lại nổi nữa.
Nếu như an nguy của mình cần dùng mạng của Hàn Hi Thần để bảo vệ, như vậy anh tuyệt đối không đồng ý.
Trong đầu Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười của Hàn Hi Thần, lần đầu tiên anh cảm thấy có một người anh trai như vậy rất tốt.
Nhìn Dao Lạc dựa vào trong ngực Thẩm Hạ Lan khóc, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Có lẽ anh thật sự nên làm chút gì đó.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra, Thẩm Hạ Lan nhìn anh một cái, cũng không đi theo, mà tiếp tục ở lại an ủi Dao Lạc, dù sao bây giờ tâm trạng của Dao Lạc không quá ổn định, mà cô ấy còn đang có con.
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn sẽ không mặc kệ Hàn Hi Thần, mặc dù chuyện này có chút nguy hiểm, nhưng mà Hàn Khiếu đối với bọn họ mà nói, rồi phải đối mặt.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ra ngoài, trực tiếp đi đến chỗ của Trạm Dực.
“Ở đây có thể phát tín hiệu ra ngoài không?”
Bình thường mà nói, bên dưới trận pháp này sẽ che lại tín hiệu, dùng di động sợ là không được.
Trạm Dực thấp giọng hỏi: “Cậu muốn liên lạc với bên ngoài?”
“Đúng, cần làm một chút chuyện, tôi muốn đưa Hàn Hi Thần ra.”