Trại chủ Trần nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, lắc đầu khó hiểu.
“Oánh Oánh dẫn cô chủ Diệp đi tìm các cô rồi, mọi người không gặp nhau sao?”
“Tôi có thể gặp vợ ông không?”
Thẩm Hạ Lan không trả lời, cô vẫn mỉm cười nhưng trại chủ Trần hình như đã nhìn ra được cái gì đó.
“Có phải Oánh Oánh làm sai chuyện gì không?”
“Trại chủ Trần cảm thấy Trần Oánh Oánh có thể làm sai việc gì?”
Thẩm Hạ Lan không trả lời còn hỏi ngược lại, tự nhiên khiến trại chủ Trần mất niềm tin.
“Tôi, không biết.”
“Hay là ông cứ để tôi gặp vợ ông đi.’ Bà Trần là hậu duệ của Trương Gia Trại, Thẩm Hạ Lan vẫn còn hi vọng bà ta có thể niệm tình cũ.
Trại chủ Trần suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cho dù Oánh Oánh đã làm chuyện gì, tôi đều hi vọng cô có thể nhẹ nhàng một chút trước mặt vợ tôi, sức khỏe của bà ấy không được tốt, tôi không muốn vì chuyện gì đó của Oánh Oánh mà bà ấy xảy ra chuyện, coi như là tôi cầu xin các cô.”
Thẩm Hạ Lan không có cách nào để trả lời trại chủ Trần, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê.
Cô thấp giọng nói: “Trại chủ Trần, nếu như có thể tôi cũng không mong làm phiền đến việc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng của bà Trần nhưng hiện giờ Trần Oánh Oánh dẫn chồng và con gái tôi đi, không biết tung tích ở đâu. Chồng tôi đang là trại chủ của Trương Gia Trại, ông cảm thấy tôi có nên hỏi bà Trần chuyện này không?”
Trại chủ Trần lập tức ngỡ ngàng.
“Không thể nào, con bé Oánh Oánh làm sao có thể làm chuyện như vậy với cậu Diệp và cô chủ nhỏ?”
“Tôi cũng không tin nên muốn đến đây tìm hiểu tình hình. Dù sao tôi và chồng tôi cũng không mong muốn việc trở thành kẻ thù với Bạch Thủy Trại.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm trại chủ Trần im lặng.
“Đứa con gái tội nghiệt này, quay về xem tôi có đánh gãy chân của nó không.”
“Vậy phải tìm thấy cô ta trước mới được.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan đi vào bên trong, lần này trại chủ Trần không hề ngăn cản.
Từ khi đến đây Tiêu Nguyệt không nói một lời nào, chỉ yên lặng đứng sau lưng Thẩm Hạ Lan, bây giờ cô đi vào trong thì cũng đi theo vào.
Trại chỉ Trần không biết thân phận của Tiêu Nguyệt nên đương nhiên cũng không ngăn cản.
Lúc Thẩm Hạ Lan tới trước giường của bà Trần, vừa hay lúc đó bà ta vừa tỉnh lại.
“Mợ Diệp, cô như vậy là…”
“Bà Trần, tôi có thể nói riêng với bà mấy câu được không?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hiền hòa, làm người khác cảm thấy rất yên tâm.
Bà Trần gật đầu rồi mỉm cười với trại chủ Trần: “Tôi muốn uống canh gà mà ông tự tay làm, ông đi làm cho tôi được không?”
Vợ mình đã yêu cầu như vậy, trại chủ Trần còn có thể nói gì?
“Bà đừng kích động quá.”
Trại chủ Trần dặn dò một câu rồi rời đi.