Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2356: Chương 2356: Chương 2355




Ngôi nhà khép hờ cửa.

Khi Diệp Ân Tuấn đẩy cửa ra, bên trong truyền đến mùi thơm, hình như người trong nhà vừa nấu xong còn chưa kịp ăn.

Trong phòng có sáu người, ba nam ba nữ, tất cả đều ngủ thiếp trên bàn.

Thẩm Hạ Lan biết sự thần kỳ của cổ trùng, cho nên lúc này cũng không thăm dò nữa, mà đi tìm kiếm tung tích của chú hai Hoắc, nhưng căn nhà này có bốn phòng, Thẩm Hạ Lan tìm mấy lần cũng chẳng thấy người nào khác ngoài sáu người kia.

Trương Linh nói: “Thưa bà chủ, chú hai Hoắc ở tầng hầm.”

Những lời này đột nhiên khiến Thẩm Hạ Lan thay đổi sắc mặt.

Tầng hầm?

Người dân ở đây không xây tầng hầm, họ chỉ đào hầm để đựng rau hay gì đó mà thôi.

Chắc chú hai Hoắc sẽ không ở dưới tầng hầm đâu đúng không?

Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn và Trương Linh đã đi về phía tầng hầm.

Không biết có phải sắp gặp được chú hai Hoắc rồi hay không mà Thẩm Hạ Lan kích động đến mức sắp tắt thở.

Diệp Ân Tuấn vừa mở cửa hầm thì một mùi chua xộc thẳng vào mặt, ngay cả Thẩm Hạ Lan đứng sau Diệp Ân Tuấn cũng bị mùi này làm cho nghẹt thở, cô lùi lại một bước, ho liên tục.

Chua thế thì người ở sao được?

Thẩm Hạ Lan bịt mũi, cố gắng hết mức đè nén khứu giác rồi nhảy xuống với Diệp Ân Tuấn.

Trương Linh rắc chút bột lên cửa hầm, Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn, tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng bây giờ chỉ có thể tin tưởng Trương Linh sẽ không hại bọn họ.

Cô quay đầu lại nhìn Diệp Ân Tuấn thì thấy Diệp Ân Tuấn cũng nhìn hành động của Trương Linh, anh cũng không có biểu hiện gì, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng một chút.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn nhìn thấy, bất kể xảy ra chuyện gì thì Thẩm Hạ Lan cũng tin rằng Diệp Ân Tuấn có thể giải quyết được.

Sau khi ba người xuống hầm, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Cẩn thận dưới chân.”

Diệp Ân Tuấn bật đèn pin điện thoại lên, sau khi nhìn thấy phân và nước tiểu dưới chân, cô suýt nữa nôn mửa.

Diệp Ân Tuấn hối hận vì đã để Thẩm Hạ Lan xuống đây.

“Hạ Lan, hay là em lên đó đợi nhé?”

“Không, em muốn gặp chú hai.”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn sợ cô không chịu nổi, nhưng cô đã đến đây rồi, sao có thể lùi bước được?

Hơn nữa hoàn cảnh trước mặt cô thật sự rất khó chịu, cô không biết chú hai mình đang ở đâu, vậy sao cô có thể đi lên trước được?

Diệp Ân Tuấn cũng biết mình không khuyên được Thẩm Hạ Lan, nhưng anh vẫn muốn thử một lần, bây giờ nghe được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, anh chỉ có thể lắc đầu thở dài nói: “Đi sát theo anh, lát nữa có khó chịu chỗ nào thì nhất định phải nói cho anh có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.