Nói cho bà biết bây giờ ngay cả ham muốn cơ bản nhất của đàn ông, ông ta cũng không làm được?
Ở độ tuổi bây giờ của Tiêu Nguyệt làm sao bà có thể chịu đựng được một thái giám như ông?
Nếu đã từng yêu nhau tha thiết, bây giờ sau bao nhiêu năm gặp lại, với bộ dáng tàn phế như ông ta thì có thể cứu vãn được gì?
Chưa bao giờ Hoắc Chấn Ninh thấy khó chịu như vậy, thậm chí muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ông ta đi không được cũng không thể đi, chỉ đành nằm ngay đơ ở đây như một xác chết.
Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông mà bà nhớ nhung sớm chiều ở trước mặt, sau đó leo lên giường ôm lấy Hoắc Chấn Ninh từ phía sau.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc tràn vào lỗ mũi Hoắc Chấn Ninh, trong lòng ông ta đau thương tột độ, thì thào nói: “Đừng như vậy mà Tiêu Nguyệt.”
“Không, em muốn anh, em muốn trao thân cho anh. Chấn Ninh, chúng ta mới là một đôi. Em biết nhất định anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ lẳng lơ nhưng em không quan tâm. Sau ngần ấy năm, em chỉ có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc làm phụ nữ khi được ở cạnh anh, anh biết không?
Tiêu Nguyệt ôm Hoắc Chấn Ninh thật chặt.
Cả người Hoắc Chấn Ninh như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, đau đến ngạt thở.
Ông ta biết rất rõ cảm giác đó.
Đời này Tiêu Nguyệt là người phụ nữ duy nhất của ông ta, hương vị lưu luyến ăn vào xương tủy khiến ông ta cả đời này không thể nào quên được, đáng tiếc …
Hoắc Chấn Ninh nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Nếu bà làm như vậy nữa tôi sẽ đổi phòng.”
Lời nói này rất vô tình nhưng dưới sự vô tình đó là sự bất lực và đau lòng không phải ai cũng có thể lĩnh hội được.
Cơ thể Tiêu Nguyệt cứng ngắc, đáy mắt lại ngập tràn nước mắt.
Cuối cùng thì ông ta vẫn chê bà, đúng không?
Tiêu Nguyệt cố nén nước mắt thì thầm: “Em sẽ không đụng đến anh, cứ để em ôm anh như vậy được không? Nhiều năm rồi, em vẫn muốn được ôm anh như thế này. Nếu không em sẽ mất ngủ cả đêm. Cứ coi như anh thương hại em vậy. Anh hãy thỏa mãn nguyện vọng này của em được không? Để em ôm anh, nhẹ nhàng ôm anh như vậy là được rồi. “
Đối mặt với một Tiêu Nguyệt hèn mọn như vậy Hoắc Chấn Ninh có thể nói gì?
Ông ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tiêu Nguyệt tắt đèn, trong phòng tối chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của hai người, nhưng sự đan xen giữa hai âm thanh này lại khiến cả hai cực kỳ an tâm.
Hoắc Chấn Ninh vốn nghĩ đổi chỗ khác thì sẽ không ngủ được, nhưng hơi thở ấm áp phía sau bao trùm khiến ông ta bất giác chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Nguyệt nghe được tiếng thở đều đều thì muốn bật đèn, nhưng lại sợ ánh sáng chói mắt sẽ khiến Hoắc Chấn Ninh không ngủ được, nên chỉ có thể lặng lẽ nhìn, dùng ngón tay khẽ khàng phác họa đường nét của ông ta.