“Cũng được, mọi người vui vẻ là được.”
Tâm trạng Hoắc Chấn Ninh cực kỳ phức tạp. Ngần ấy năm trôi qua, ông ta không ngờ anh cả và mẹ mình không còn nữa, bây giờ mọi chuyện thực sự khác xưa.
Ông ta thở dài, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi: “Chú hai, người nhốt chú vào hầm là Quốc chủ của nước T đúng không?”
“Con đừng xen vào chuyện này, sau này chú sẽ nói với chú ba và chú út con.”
Hoắc Chấn Ninh theo bản năng muốn bảo vệ Thẩm Hạ Lan nhưng cô lại không muốn như vậy.
“Chú hai, có một số việc con không muốn xen vào, là do người khác không muốn thấy con sống.”
Thẩm Hạ Lan lại kể những chuyện xảy ra xung quanh cô một lần nữa.
Hoắc Chấn Ninh không khỏi tức giận khi biết Quốc chủ lại tính toán và bức hại người nhà mình như vậy.
“Sớm muộn gì chú cũng sẽ giết chết người đó.”
Đây là câu nói tàn độc ác nhất mà Hoắc Chấn Ninh nói từ khi ông ta bước ra ngoài, ngay cả hơi thở toàn thân cũng toát ra một tia lạnh lẽo, giống như một ác quỷ bò ra từ Địa Ngục.
Thẩm Hạ Lan không biết Hoắc Chấn Ninh đã phải chịu đựng những gì, nhưng lúc này cô cũng có suy nghĩ giống Hoắc Chấn Ninh.
Diệp Ân Tuấn thấy hai chú cháu có nhiều điều muốn nói với nhau nên không khỏi lui ra ngoài nhường lại không gian riêng cho bọn họ.
Hoắc Chấn Ninh không phải đứa bé đương nhiên thấy rõ sự cưng chiều của Diệp Ân Tuấn dành cho Thẩm Hạ Lan toát ra từ đáy mắt. Nhà họ Hoắc bọn họ từ xưa đã nặng tình, xem ra Thẩm Hạ Lan cũng yêu sâu đậm Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan, thằng nhóc kia đối xử với con thế nào? Nó có bao giờ oán hận về việc khuôn mặt con từng bị hủy dung không?”
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước câu hỏi của Hoắc Chấn Ninh, sau đó lắc đầu nói: “Chú hai, Ân Tuấn đối xử với con rất tốt. Trước kia anh ấy không biết cách trao đổi với con, vì muốn tốt cho con tự cho mình là đúng nhưng con lại không hiểu, chuyện con bị hủy hoại gương mặt không trách anh ấy được. “
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoắc Chấn Ninh biết rằng cô cháu gái này đã quyết định lựa chọn Diệp Ân Tuấn rồi.
“Anh cả và chị dâu rốt cuộc chết thế nào?”
Hoắc Chấn Ninh đã bị giam cầm nhiều năm nên không biết được bất kỳ tin tức nào về thế giới bên ngoài, bây giờ ông ta nóng lòng muốn biết mọi chuyện về nhà họ Hoắc.
Thẩm Hạ Lan kể cặn kẽ mọi chuyện cho Hoắc Chấn Ninh nghe.
Đôi mắt Hoắc Chấn Ninh hơi nheo lại “Diệp Tri Thu chết rồi?”
“Dạ.”
“Diệp Tri Thu là ba ruột của thằng nhóc kia?”
Ánh mắt Hoắc Chấn Ninh đột nhiên trở nên sắc bén.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi hồi hộp, sau đó gật đầu nói: “Vâng.”
“Con lại sống chung với con trai của kẻ thù giết hại ba mình?”