“Hạ Lan, chờ một chút.”
Tiêu Nguyệt gọi khiến Thẩm Hạ Lan dừng bước, cô nghi hoặc nhìn bà.
“Dì có chuyện gì vậy? Có phải dì còn chuyện gì muốn giao cho con không?”
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng hỏi: “Chú dì về Đế Đô, vậy hai đứa đi đâu?”
“Đây không phải điều bà nên hỏi.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lùng.
Tiêu Nguyệt biết Diệp Ân Tuấn không thích mình lắm, có lẽ vì bà đã từng có điều che giấu Thẩm Hạ Lan, hoặc vì lý do gì khác, nhưng bà vẫn cảm nhận được anh không thích mình.
Nhưng Tiêu Nguyệt không dừng lại.
“Dì đoán các chị định tới nước T phải không? Xảy ra nhiều chuyện như thế, dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Tiêu hoặc nhà họ Hoắc, ít nhiều đều có quan hệ với hai anh em Phương Chính, vậy nên hai đứa không thể buông bỏ thù hận. Hai đứa định đi báo thù đúng không?”
Tiêu Nguyệt nhìn thẳng vào Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lông mày Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu chặt.
Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn nói ra điều gì đó khiến Tiêu Nguyệt xấu mặt, nên nhanh chóng đáp lời: “Dì cả, chúng ta chỉ muốn ra ngoài chơi thôi, thành thật mà nói, con và Ân Tuấn vốn định đi du lịch, thật đó.”
Cô không quan tâm Tiêu Nguyệt có tin hay không, nhưng nói thế này cũng không sai.
Diệp Ân Tuấn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đây là chuyện bí mật, là một hành động quan trọng, đương nhiên cô không thể nói cho Tiêu Nguyệt, cho dù bà đoán ra thì cô cũng không thể gật đầu nói là đúng.
Đó là quy tắc, cũng là kỷ luật.
Tiêu Nguyệt dường như đã nhận ra thân phận Diệp Ân Tuấn đặc biệt, ánh mắt tối lại nhưng bà vẫn nói: “Dù hai đứa đi du lịch hay làm gì thì dì cũng sẽ không đến nước T cùng hai đứa đâu.”
Điều này khiến lông mày Diệp Ân Tuấn bất giác nhướng lên.
Anh thật sự không thích Tiêu Nguyệt lắm, nếu không cũng không gọi Hoắc Chấn Ninh là chú hai còn Tiêu Nguyệt thì gọi thẳng tên như vậy.
Tiêu Nguyệt quá ích kỷ.
Không thể nói rằng Tiêu Nguyệt không tốt, nhưng môi trường lớn lên từ nhỏ khiến bà ta luôn đặt mình lên hàng đầu trong mọi việc. Người như vậy rất ích kỷ, nếu ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, người như vậy sẽ nghĩ đến đường lui cho mình đầu tiên, mà đây chính là lý do Diệp Ân Tuấn không thích Tiêu Nguyệt.
Anh có thể nhìn ra được Thẩm Hạ Lan thật sự có tình cảm với Tiêu Nguyệt, thật sự coi bà ta như người nhà, nhất là khi nhìn lén thấy sự khó khăn và bất lực của Tiêu Nguyệt khi ở trong rừng, thật ra Thẩm Hạ Lan đã có ý nghĩ bảo vệ Tiêu Nguyệt. Nhưng Tiêu Nguyệt lại không thể đối xử với Thẩm Hạ Lan như cô, vì vậy Diệp Ân Tuấn mới không thích bà ta.
Chỉ cần là người không thật tâm với Thẩm Hạ Lan, anh đều không thích. Nếu điều kiện cho phép, anh muốn những nhân tố bất định này tránh càng xa càng tốt.
Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Nguyệt nói thế thì cười: “Chúng con cũng không định đưa dì đi cùng mà, dì chăm sóc chú hai cho tốt là được rồi. Dì cả, đời này dì với chú hai đều rất vất vả, con thật sự hy vọng sau này hai người có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt Tiêu Nguyệt hơi thay đổi, bà lấy một tấm bản đồ từ trong túi áo ra, đưa cho Thẩm Hạ Lan.