Bà ta không nói gì mà đi thẳng qua người Thẩm Hạ Lan, đi đến phòng bếp, bưng nước đã được Diệp Ân Tuấn nấu xong ra, rót vào một bình trà, sau đó đặt ở trên mặt bàn, bày ra ba cái chén.
Thấy động tác rót trà của bà ta rất uyển chuyển, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta chính là người trong nghề, hoặc có thể nói bà ta cũng là phụ nữ quyền quý.
Có điều, tại sao một phụ nữa quyền quý lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó hiểu.
“Chào bà, xin hỏi bà tên gì? Tôi tên Thẩm Hạ Lan, đây là chồng tôi Diệp Ân Tuấn, đã làm phiền bà rồi.”
Thẩm Hạ Lan chủ động lễ phép giới thiệu mình và Diệp Ân Tuấn, người phụ nữ hơi dừng lại, sau đó khẽ nói: “Ngồi xuống uống chút trà nóng đã, nơi này không có hơi ấm, mặc dù ấm áp hơn bên ngoài một chút, nhưng khi đêm xuống sẽ rất lạnh.”
Giọng của bà ta khàn khàn, không biết có phải vì lâu quá không nói chuyện hay không mà lúc nói chuyện có chút gượng gạo.
Diệp Ân Tuấn đi tới.
Ơi nơi xa lạ này, nếu như không có người, có lẽ Diệp Ân Tuấn còn có thể để Thẩm Hạ Lan uống nước trà này, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ thân phận không rõ ràng như thế, anh cũng không dám để Thẩm Hạ Lan có bất kỳ sơ suất gì.
Dù Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu hành động của anh, cô liếc nhìn người phụ nữ, đôi mắt bà ta xuyên qua mái tóc dài, mang theo vẻ dò xét.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Cám ơn bà.”
Nói xong, cô không để ý ngăn cản của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp nâng chén trà lên uống một ngụm.
Người phụ nữ khá ngạc nhiên, mà ánh mắt Diệp Ân Tuấn đầy vẻ không đồng ý.
“Cô đúng là rất dũng cảm, nhưng mà cậu ta có vẻ khá quan tâm cô.”
Bà ta nói một câu tổng kết về Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó tùy tiện vén tóc ra sau tai, lộ ra một gương mặt thanh tú.
Nếu như chỉ nhìn gương mặt này thì Thẩm Hạ Lan không thể đoán được bà ta lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, bởi vì người phụ nữ này nhìn rất trẻ trung, nhưng Diệp Ân Tuấn lại hơi sững sờ, thấp giọng hỏi: “Bà có phải họ Mặc hay không?”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt bà ta lâp tức trở nên sắc bén.
“Cậu là ai?”
Vẻ mặt bà ta vừa thả lỏng một chút đã lập tức trở nên căng thẳng, có vẻ hết sức cảnh giác.
Thẩm Hạ Lan không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua cô cảm thấy người phụ nữ này vừa còn rất tốt, bây giờ lại đầy ác ý, thậm chí muốn giết người, không khỏi túm tay Diệp Ân Tuấn một cái.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề bị lay động, anh nhìn bà ta gằn từng chữ hỏi: “Bà có quen Mặc Trì không?”
Anh vừa nói xong, bà ta lại lần nữa vung dao găm trong tay ra, dí ngang cổ Diệp Ân Tuấn.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
“Bà là Mặc Vân Thanh phải không?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Anh chẳng thể ngờ mình lại có thể tìm được Mặc Vân Thanh ngay khi vừa đến nước T.