Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Mặc Vân Thanh ngạc nhiên há hốc miệng.
“Hai cháu đi máy bay tiến vào? Chẳng lẽ không bị hệ thống vệ tinh phát hiện sao?”
“Phi công của chúng cháu là phi công ưu tú nhất, trước mắt đã đột phá bay dưới tầng trời thấp, cho nên đã lặng lẽ xuyên qua phệ thống hòng ngự của bọn họ, sát mặt đất bay vào.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt Mặc Vân Thanh lập tức sáng lên.
“Bay sát mặt đất? Quốc gia chúng ta đã thành công rồi?”
“Tất nhiên!”
“Quá tốt rồi!”
Dáng vẻ hưng phấn của Mặc Vân Thanh khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi chua xót.
Dù bị vây ở chỗ này vài chục năm, nhưng trong lòng người phụ nữ này vẫn luôn nghĩ đến sự lớn mạnh của tổ quốc mình, có lẽ người không bị ép ở nước ngoài không thể hiểu được cảm giác đó.
Thấy Mặc Vân Thanh hứng thú với quân sự, Diệp Ân Tuấn không khỏi nói: “Bây giờ chúng ta không chỉ kỹ thuật bay tiến bộ, mà trang bị quân sự khác cũng dẫn đầu thế giới, nếu thật chiến tranh với nước T, thì Phương Chính căn bản chẳng là gì cả.”
“Giỏi, quá giỏi rồi!”
Mặc Vân Thanh kích động đứng lên, đi đi lại lại.
“Phương Chính lòng lang dạ thú muốn xâm chiếm tổ quốc của chúng ta, cô thật hi vọng người của chúng ta có thể bắt ông ta đánh cho tàn phế.”
“Sẽ có ngày đó, nhưng cô Mặc, cháu cảm thấy trước tiên cô cần trở về đã.”
Sau khi suy nghĩ, Diệp Ân Tuấn đưa ra kết luận.
Bọn họ còn phải ở lại đây để thực hiện các nhiệm vụ khác, nhưng nhất định phải giải quyết chuyện bên này của Phương Chính, vốn tưởng phải cần thời gian rất lâu mới có thể tìm được Mặc Vân Thanh, không ngờ trời xui đất khiến lại có thể tìm được bà đầu tiên, điều này khiến Diệp Ân Tuấn rất vui mừng đồng thời cũng lo lắng cho an toàn của bà.
Đi theo bọn họ quá nguy hiểm.
Mặc Vân Thanh lại lắc đầu nói: “Không, các cháu có thể lặng lẽ tiến vào là ngoài ý muốn, cô không thể gây thêm bất ngờ gì cho các cháu. Hơn nữa, có cô ở đây, các cháu mới có tiếp viện, mới có thể an toàn.”
Nghe Mặc Vân Thanh nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng Diệp Ân Tuấn hiểu ngay, nên không khỏi có chút sững sờ.
Mặc Vân Thanh đang nghi ngờ Mặc Trì sao?
Bà sợ sau khi mình trở về, Mặc Trì sẽ không quan tâm đến sống chết của vợ chồng họ nữa, là ý này sao?
Nhưng mà sao có thể như vậy?
Anh và Mặc Trì là anh em tốt nhất, còn là thuộc hạ trung thành của anh ta, Mặc Trì chắc chắn sẽ không mặc kệ anh, nhưng vì lời của Mặc Vân Thanh, trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi chịu.
“Cô Mặc, giữa cháu và anh Mặc sẽ không như vậy đâu.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ra, không khỏi sửng sốt một chút.
Mặc Vân Thanh nhìn ánh mắt kiên định Diệp Ân Tuấn, thật lâu sau mới nói: “Chỉ mong cháu nói đúng, cô đã bị nhốt ở đây mấy chục năm rồi, đã không còn tin ai nữa. Cô chỉ biết là, muốn được bảo vệ tốt nhất, thì nhất định phản nắm được điểm yếu của đối phương, đây mới là đường lui duy nhất.”