“Lăng Thiên Vũ.”
Phương Nguyên nhắc lại cái tên này, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Phương Yến Nhi cũng đã nhắc đến Lăng Thiên Vũ, trước kia Phương Nguyên không hiểu tại sao người xuất sắc như vậy tại sao lại trợ giúp mình, bây giờ thì anh ta đã hiểu rồi.
Thì ra là có liên quan đến mẹ.
Anh ta là người của Tiêu Nguyệt, cho nên mới trợ giúp mẹ đến giúp đỡ mình.
Quả nhiên là rất có duyên phận.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phương Nguyên cảm thấy khá yên tâm.
“Vừa hay ngày mai anh ta sẽ được mời đến tham gia bữa tiệc, tôi sẽ nhân tiện bảo anh ta khám cho mình, nếu thật trúng độc, chúng ta lại nghĩ biện pháp.”
Nghe thấy Phương Nguyên cũng không phải là một lòng muốn chết, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được.”
“Em và Diệp Ân Tuấn cũng cẩn thận một chút, ở đây, nguy cơ bủa vây tứ phía, đặc biệt là Vu Phong, tên đó chính là một tên quỷ dữ, nói không chừng lúc nào đó anh ta sẽ để mắt tới các em, cho nên hai em phải hết sức cẩn thận.”
Nhắc đến Vu Phong, Phương Nguyên lập tức hận đến ngứa răng.
Phương Chính muốn cho anh ta và Vu Phong bắt tay giảng hòa, điều này sao có thể chứ?
Giữa anh ta và Vu Phong có thù sâu như biển, không ai có khả năng buông tay, ắt phải không chết không thôi.
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Chính anh cũng cẩn thận một chút, ở đây, chúng tôi không thể thường xuyên liên hệ với anh, nếu anh có chuyện gì thì hãy tìm chúng tôi.”
“Được.”
Lúc này Phương Nguyên đã cảm nhận sâu sắc được sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan.
Ngoài Thành Lâm thì chưa từng có ai cho anh ta cảm giác này, bây giờ lại thêm một Thẩm Hạ Lan.
Đối với Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan mới là em gái ruột của mình, vì Thẩm Hạ Lan, dù có bảo anh ta đi chết anh ta cũng có thể.
Anh ta chính là người như vậy, người đối tốt với anh ta, anh ta có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ, người không tốt với anh ta, tất nhiên anh ta cũng sẽ ghi hận cả một đời.
“Vậy tôi đi trước đã, tôi sợ Ân Tuấn sẽ lo lắng, anh họ, anh đừng quên, ngày mai nhất định phải bảo Lăng Thiên Vũ khám cho anh một chút.”
“Được.”
Cuối cùng Phương Nguyên đã mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm, có chút thoải mái.
Thấy anh ta cười, Thẩm Hạ Lan chợt nhớ tới bác sĩ đó.
Hai người đó, khi cười lên thật đúng là có chút giống nhau, có điều tướng mạo không giống mà thôi.
Nhận ra bản thân vừa nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bó tay.
Nếu để cho Diệp Ân Tuấn biết mình đang nghĩ về một người đàn ông, có lẽ anh sẽ bị chọc giận đến phát điên đấy.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ ghen tuông của anh, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhếch môi.
“Anh họ, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại.”