Diệp Ân Tuấn mặt không cảm xúc nói: “Tôi có thể đứng trên lập trường của bà, để suy nghĩ về những gì bà đã làm với tôi và nhà họ Diệp, nhưng tôi không có quyền làm chủ về những gì bà đã làm với đất nước.
Bà là người mà ba yêu nhất, nên tôi sẽ không giết bà, cũng không để người khác sỉ nhục bà, nhưng chẳng qua là tôi đang nể mặt bà tôi, nên bà đừng nghĩ gì nhiều. Những tổn thương mà bà đã gây ra cho đất nước, ắt sẽ có luật pháp trừng trị.
Nếu bà hối cải thật, muốn quay về làm người nhà họ Diệp, biết người nhà chúng tôi dám làm dám chịu, thì bà nên chịu trách nhiệm về những gì bà đã làm. Chẳng phải hồi nhỏ bà đã dạy tôi như thế ư?”
Phương Thiến nhất thời hiểu ý Diệp Ân Tuấn.
Anh đang bảo bà về nước, rồi tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp ư?
Bà là đáng chết!
Nhưng anh muốn xem bà chết thế nào?
Nếu bà nói mình là người nước T, tất nhiên bà sẽ không có lỗi, nên không cần phải đi Diệp Ân Tuấn để tiếp nhận sự trừng phạt. Nhưng nếu bà muốn quay về làm người nhà họ Diệp, thì bà là người nước Z, là kẻ bán nước, nên phải đứng trên tòa án tiếp nhận phán quyết và trừng phạt.
“Tôi về nước.”
Chỉ mấy giây sau, Phương Thiến đã đưa ra sự lựa chọn.
Bà nhìn Diệp Ân Tuấn, bình tĩnh chưa từng thấy.
“Tôi phải chết ở nước Z, tôi là con dâu nhà họ Diệp, là người nhà bọn họ. Tôi đã bôi nhọ nhà họ Diệp, tất nhiên phải dùng máu của mình để rửa sạch nỗi nhục đó.”
Nghe Phương Thiến nói thế, mũi Diệp Ân Tuấn hơi chua xót.
“Vậy đợi khi nào tôi và Hạ Lan quay về sẽ dẫn bà cùng đi. Khoảng thời gian này bà hãy tìm một nơi trốn cho kỹ đi.”
“Không cần đâu.”
Phương Thiến lắc đầu.
Bà không ngờ cả đời này mình vẫn được Diệp Ân Tuấn đối xử dịu dàng như thế, đến giờ bà mới phát hiện ra, mình đã đánh mất món đồ quý giá gì.
Đó chính là tình cảm mẹ con mà bà đã tự tay cắt đứt.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại là đứa con vô cùng hiếu thảo.
Là do bà quá ngốc.
Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, giờ bà mới nhớ tới Thẩm Hạ Lan, nên khẽ nói: “Hoắc Chấn Hiên đang ở nước T, nên hai đứa cứ giao tôi và mấy người phụ nữ này cho cậu ta là được. Tôi nghĩ cậu ta sẽ dẫn tôi về nước. Chắc chắn hai đứa tới đây là có chuyện riêng cần phải giải quyết, nên không cần phải vì một kẻ hấp hối sắp chết như tôi, mà làm lỡ thời gian và lãng phí công sức.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên chú ba thì nhất thời căng thẳng.
“Chú ba tôi đang ở đây ư? Người biết chú ấy đang ở đâu à?”
“Tôi biết chứ.”
Phương Thiến nhạy cảm nhận ra cho dù đi đến bước đường này, thì Thẩm Hạ Lan vẫn gọi bà là Người.
Người phụ nữ tài đức vẹn toàn như vậy, sao bà có thể tàn nhẫn tính toán và tổn thương cơ chứ?
Nếu trước đây bà thân mật, yêu quý cô một chút, chắc có lẽ lúc này quan hệ giữa hai người sẽ rất tốt?
Phương Thiến càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Thẩm Hạ Lan không biết suy nghĩ trong lòng bà, vội hỏi: “Chú ba tôi ở xa nơi này không? Chúng tôi phải làm thế nào mới liên lạc được với chú ấy?”
Cô vốn tưởng rằng mình ở đây sẽ một thân một mình, ai dè Hoắc Chấn Hiên lại ở đây, hơn nữa trông Phương Thiến có vẻ biết rất rõ, khiến Thẩm Hạ Lan khá phấn khích.