Phương Thiến nhìn Thẩm Hạ Lan là biết cô nghĩ gì, nếu muốn thì cô còn có thể nói lời khó nghe hơn nữa.
“Vậy tôi phải làm sao thì cô mới tin?”
“Uống thuốc độc này đi thì tôi tin. Tôi nói với bà trước luôn, thuốc độc này tôi không có thuốc giải, nhưng nếu bà không lừa tôi với Ân Tuấn thì đương nhiên tôi sẽ †ìm người mang thuốc giải đến cho bà.
Nhưng nếu bà lừa tôi và Ân Tuấn thì bà cứ chờ đợi cái chết đi”
Thuốc độc này là do vị bác sĩ trẻ điều trị cho Trương Vũ đã đưa cho cô trước lúc đi, lúc đó anh ta nói ở trong cung phải hết sức cẩn thận, nếu gặp người có thể lợi dụng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn thì cho người đó uống một viên, sau khi xong việc anh ta sẽ đưa cô thuốc giải.
Lúc đó Thẩm Hạ Lan còn thấy bác sĩ này rất thú vị, nhưng nghĩ lại giữ vật này bên mình dù sao cũng có thể phòng thân nên đã nhận lấy, không ngờ bây giờ thật sự có tác dụng.
Thấy Thẩm Hạ Lan lấy thuốc độc ra, Diệp Ân Tuấn cũng hơi sững sờ, nhưng anh không nói gì.
Với anh mà nói, Thẩm Hạ Lan nói gì là thế đó, còn Phương Thiến không quan trọng bằng vợ anh, huống hồ trước đây bà †a đã từng làm chuyện rất quá đáng với cô, cô đòi chút tiền lãi cũng là điều nên làm.
Thấy Diệp Ân Tuấn không lên tiếng, Phương Thiến liền biết ý của anh.
Bà ta không chút do dự cầm lấy thuốc độc trong tay Thẩm Hạ Lan rồi cho vào miệng, nuốt xuống ngay trước mặt hai người.
Thẩm Hạ Lan thấy vậy cũng không nói gì.
Phương Thiến nói với mấy cô gái vài câu rồi đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.
Cả ba người đều im lặng suốt quãng đường.
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan phức tạp nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn để lòng bàn tay †o lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dù đi trong mật thất tối tăm và lạnh lẽo cũng không thấy sợ.
Ba người đi bộ khoảng mười phút thì thấy một tia sáng chiếu vào, đó chính là vị trí lối ra.
“Cứ mười lăm phút sẽ thay ca, hôm nay có tiệc lớn của quốc gia nên lính canh sẽ nghiêm ngặt hơn. Sau khi hai người theo tôi đi ra ngoài thì chờ trong căn nhà nhỏ đẳng kia mười lăm phút, tôi sẽ cố gắng tìm quần áo của hai thị vệ cho hai người.
Nhưng hai người không được đi theo đội tuần tra, vì mỗi người trong đội tuần tra đều phải đăng ký trong sổ, hơn nữa lúc đi ra thay ca sẽ phải dùng vân tay để xác minh thân phận mới có thể vào đại điện.
Tôi bảo hai người mặc đồ thị vệ chẳng qua là vì không muốn để hai người bị phát hiện quá sớm mà thôi, còn về việc làm sao để tìm được Lăng Thiên Vũ thì tôi thật sự không biết.”
Phương Thiến nói thật nhanh.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan gật đầu.
“Lát nữa bà quay về đi, các cô gái trong mật thất cần được bảo vệ và chăm sóc, bây giờ không ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng để đề phòng, tôi hy vọng bà có thể ở bên cạnh họ.”