Cục Cưng Có Chiêu

Chương 70: Chương 70: Con không thể nhìn cậu ấy chết vì ngốc được




Diệp Ân Tuấn nhìn vú nuôi đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, anh cảm thấy không đành lòng nhưng khi nhớ đến việc Thẩm Hạ Lan không ăn sáng, anh bèn nói khẽ: “Không có, tôi chỉ cảm thấy má tương đối xa lạ với cô ấy, má làm việc quen thuộc của mình đi. Hơn nữa cô ấy là thiết kế sư mà tôi mời về, gần đây luôn tập trung vẽ bản thiết kế, má đừng đi quấy rầy thì hơn.”

Sau khi nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn quay lưng bỏ đi.

Ánh mắt của má Trương toát ra vẻ phẫn nộ, bà ta nhìn vào phòng Thẩm Hạ Lan, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Nhất định là cô ta đã nói xấu mình với Diệp Ân Tuấn, chứ bằng không làm sao Diệp Ân Tuấn lại đối xử với mình như thế?

Trước kia việc lớn việc nhỏ gì trong nhà cũng để cho bà ta xử lý, không ngờ bây giờ lại xếp Lisa vào đây, với má Trương, đây đúng là một loại khiêu khích và sỉ nhục.

Bà ta âm thầm ghi hận Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không hề hay biết gì về những chuyện này cả, cô chỉ biết sau khi về đến phòng, Diệp Ân Tuấn nói một lát nữa Thẩm Minh Triết sẽ nói chuyện video với cô, cô sốt sắng muốn biết xem con trai mình có khỏe không, còn những chuyện khác, côn không hề muốn biết quá nhiều.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Minh Triết đã gọi video tới.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bắt máy.

“Mẹ ơi!”

Gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn niềm vui của Thẩm Minh Triết xuất hiện trong video, Thẩm Hạ Lan vui vẻ bật cười.

“Sao rồi, con đã quen chưa?”

“Cũng được ạ, đây là một hòn đảo biệt lập nhưng cũng có căn cứ huấn luyện. Mẹ ơi, để con nói với mẹ này, căn cứ huấn luyện ở đây là thật đó! Giống như phim điện ảnh vậy, cái gì cũng là thật hết. Ôi! Ngầu quá!”

Thẩm Minh Triết hớn hở vô cùng.

Có thể nhận ra cậu bé yêu thích nơi này.

Thẩm Hạ Lan biết, con trai mình vừa ra đời đã yêu thích mấy thứ mấy đồ quân sự, có thể vì giống như Diệp Ân Tuấn, nghe nói anh từng rất xuất sắc lúc đi lính, nếu như không phải bà Diệp dùng cái chết ép anh trở về kế thừa gia sản thì có lẽ bây giờ Diệp Ân Tuấn đã thành thiếu tướng không chừng.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của con trai mình, Thẩm Hạ Lan cũng đã có thể yên tâm.

“Con thích là được rồi, chú ý an toàn, cho dù huấn luyện cái gì thì cũng phải lo cho sự an toàn trước, biết chưa?”

“Con biết rồi, mẹ ơi. Mẹ đừng lo lắng cho con, con sẽ chăm sóc tốt cho chính mình mà. Mà mẹ đó, chân của mẹ sao rồi? Có đỡ hơn chưa? Con thấy hình như mẹ không nằm trong bệnh viện, mẹ về nhà dì Lam rồi hả? Nhưng mà không có ai chăm sóc mẹ, một mình mẹ có ổn không? Mẹ ơi, mẹ có cần người chăm sóc không?”

Thẩm Minh Triết giống hệt như một ông cụ non, cậu bé lải nhải một hồi, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy ấm lòng, cảm động không nói nổi thành lời.

“Nhóc con, con mới có bốn tuổi thôi, không cần phải lo chuyện của người lớn không, bây giờ mẹ muốn nói cho con biết, sống cuộc sống phù hợp với lứa tuổi của con đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.”

“Con biết rồi mà mẹ, con nhớ mẹ quá.”

Đột nhiên Thẩm Minh Triết làm nũng, gương mặt cậu bé mũm mĩm, đáng yêu vô cùng.

Vốn dĩ trông cậu bé giống hệt như một con búp bê sứ, chỉ có điều thích giả vờ người lớn mà thôi. Bây giờ sang đó, hình như khiến cho tính tình con nít của cậu bé nổi dậy, sự ngây thơ của cậu bé lại làm lòng cô thấy chua xót,

“Mẹ cũng nhớ con. Mẹ đợi con khải hoàn trở về, mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho con!”

“Thật sao? Con muốn ăn cá chép chua ngọt mà mẹ nấu!”

Thẩm Minh Triết vui vẻ đến mức nhảy nhót.

“Ừ! Con muốn ăn cái gì thì mẹ nấu cho con ăn.”

Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ muốn mang hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho Thẩm Minh Triết.

Vào lúc này, một cậu bé có nét giống với Thẩm Minh Triết chạy tới.

“Đại ca, anh đang làm gì ở đây chứ? Điểm danh rồi kìa. Hả? Chị gái xinh đẹp này là ai vậy? Đại ca, không ngờ anh có bạn gái rồi?”

Diệp Tranh ngơ ngác mà hỏi, cậu bé vô cùng tò mò về Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày lại, cô đặt máy sang một bên.

“Ra ngoài đi! Đây là mẹ của anh! Em ra ngoài trước, nói với thầy rằng anh sẽ ra ngay.”

“Ồ, được rồi.”

Diệp Tranh cũng không quan tâm đến thái độ của Thẩm Minh Triết, trước lúc chạy ra ngoài còn cười toe toét với người trong video.

“Dì xinh đẹp, cháu tên là Diệp Tranh! Là anh em của đại ca! Đợi bọn họ trở lại, cháu cũng muốn đến nhà dì ăn cơm mà dì nấu!”

“Cút! Đồ mẹ anh nấu không cho em ăn đâu!”

Thẩm Minh Triết tương đối cạn lời với mặt dày của Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Đây là Diệp Tranh sao?

Đây chính là con trai mà Sở Anh Lạc đã sinh cho Diệp Ân Tuấn?

Cậu ta có vài nét giống với Diệp Ân Tuấn.

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan rối bời, chỉ có điều con nít vô tội, cô thấy Diệp Tranh thật lòng đối tốt với Thẩm Minh Triết, mặc dù Thẩm Minh Triết tỏ vẻ chán ghét Diệp Tranh nhưng trong ánh mắt lại đượm vẻ lo lắng.

Dù gì máu cũng đặc hơn nước à?

Cho dù không cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng tình thân cũng không cắt đứt được.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng mâu thuẫn.

Một mặt hy vọng Thẩm Minh Triết có thể trở thành anh em thật sự của Diệp Tranh, nhưng mặt khác cô lại không gỡ bỏ được nút thắt của mình với Sở Anh Lạc.

Dù gì hồi ấy, nếu chẳng phải vì mẹ con bọn họ thì cô và con trai của mình cũng sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy.

Thẩm Hạ Lan rối bời.

Thẩm Minh Triết quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhíu mày, cậu bé ý thức được vì sao, bèn nói khe khẽ với cô: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không quan tâm đến nó đâu.”

Lúc nghe con trai nói thế, đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tình thân nào có thể cắt đứt được cơ chứ, làm sao có thể vì ân oán đời trước mà để cho con trai mình làm trái với lòng đây?

“Chăm sóc cho cậu bé tử thế. Mẹ tin rằng con có thể xử lý tốt được mối quan hệ này.”

Thẩm Minh Triết lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Mẹ?”

“Cho dù mẹ phải làm gì, muốn làm gì, Minh Triết, mẹ luôn hy vọng con sống theo đúng như ước muốn thật sự của con. Đừng vì bất kỳ ai, kể cả mẹ, mà để cho bản thân mình thiệt thòi. Con làm thế là vô trách nhiệm với chính bản thân mình, cũng là không tôn trọng mẹ. Con có quyền kết bạn, nếu như cậu ấy thật sự giỏi giang, giỏi giang đến mức khiến cho con muốn làm anh em với cậu ấy, thế thì hãy làm anh em của cậu ấy đi. Không có ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có quyền quyết định cuộc đời của mình đi theo hướng nào. Mẹ hy vọng con thích cậu ấy, muốn làm anh em với cậu ấy thì cậu ấy xứng đáng để con cho đi, chứ không phải là gì gia đình, vì mẹ của cậu ấy mà xa cách một người thật lòng đối xử tốt với con.”

Thẩm Hạ Lan nói suy nghĩ của mình cho Thẩm Minh Triết nghe.

Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó hiểu, thế nhưng cậu bé biết mẹ không hề phản đối mình làm bạn với Diệp Tranh, thậm chí còn có ý khuyến khích nữa.

Cậu bé sờ gáy ngại ngùng: “Ôi, thật ra cậu ta ngốc nghếch lắm, không biết chơi trò chơi con thiết kế, hơn nữa thể chất cũng tệ. Còn không quen với môi trường ở đây, cứ nôn thốc nôn tháo mãi, con không cần anh em tệ như thế đâu.”

Lúc tỏ vẻ kiêu căng, trông Thẩm Minh Triết giống hệt như Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, nói khẽ: “Nhưng con cũng đâu có bỏ mặc cậu ấy.”

“Đó là vì cậu ta ngốc! Con không thể nhìn cậu ta ngốc đến chết được. Được rồi, mẹ ơi, con không nói chuyện với mẹ nữa đâu. Con đi báo cáo đây. Lát nữa sẽ liên lạc với mẹ tiếp, tạm biệt mẹ.”

“Tạm biệt con trai!”

Thẩm Hạ Lan không nỡ cúp máy.

Cô có thể cảm nhận được niềm vui và sự phấn khởi của Thẩm Minh Triết, cũng vui vẻ khi thấy con mình làm quen với bạn mới, lúc ở bên Mỹ con của cô hoàn toàn không giống thế này.

Thẩm Minh Triết luôn lo lắng cho mình và Nghê Nghê, vốn dĩ đứa trẻ bốn tuổi nên ngây thơ trong sáng mới đúng, cậu bé không cần phải kềm chế như thế này.

Cậu bé đi theo Đường Trình Siêu học hỏi vài kỹ năng sinh tồn, mặc dù không nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, cậu bé học những thứ này để bảo vệ chính mình và Nghê Nghê.

Lịch học nặng nề khiến cho Thẩm Minh Triết không có thời gian kết bạn, cậu bé cũng không cần, Thẩm Hạ Lan cứ tưởng rằng cậu bé sẽ cô đơn cho đến lớn, bây giờ nhìn thấy cậu bé khá thân thiết với Diệp Tranh, cô cũng yên tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi phiền muộn.

Sao đứa bé ấy lại là con của Sở Anh Lạc chứ?

Thẩm Hạ Lan bối rối không thôi, nhưng cô không định làm khó chính mình. Thuyền đến đầu cầu tự dưng thẳng, Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh có thể thành anh em hay không thì phải xem ý của hai đứa nó thế nào. Cô không cần phải nghĩ nhiều đến những thứ này.

Sau khi nghĩ thông, Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại xuống, mở máy tính bắt đầu lên ý tưởng cho bản thiết kế. Vứt hết tất cả mọi thứ ngoài lề ra sau đầu.

Má Trương thấy Thẩm Hạ Lan không bước chân ra ngoài nữa sau khi vào phòng, hơn nữa cũng chẳng gọi mình, bà ta càng chắc chắn rằng Thẩm Hạ Lan ghét mình, đã nói xấu mình trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Bà ta tức giận trừng mắt nhìn căn phòng rồi gọi điện thoại cho Sở Anh Lạc, hỏi thăm tình hình của cô ta, đến bây giờ mới biết Sở Anh Lạc đã bị Diệp Ân Tuấn đuổi về nhà mẹ.

Má Trương ngạc nhiên vô cùng!

Xem ra không thể coi thường Lisa được!

Cô ta mới đến đây ngày đầu tiên đã có thể đuổi Sở Anh Lạc, người sống trong nhà này năm năm trời, về nhà mẹ, còn tước quyền quản gia của mình nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ ra sao đây?

Má Trương lập tức cảm thấy sợ hãi, cũng bắt đầu mưu tính gì đó.

Lúc Sở Anh Lạc bị đưa về nhà họ Sở, mẹ của cô ta, Tống Khinh Dao sững sờ.

“Sao thế? Sao con lại về nhà? Ân Tuấn không về chung với con à?“”

Tống Khinh Dao nhìn thấy hai tay Sở Anh Lạc trống không, Tống Đình đi theo sau lưng cô ta, trong lúc nhất thời không đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Sở Anh Lạc tủi thân sà vào lòng bà ta.

“Mẹ! Ân Tuấn đuổi con về! Làm sao bây giờ? Con phải làm sao bây giờ?”

Sở Anh Lạc vừa khóc đã khiến cho Tống Khinh Dao sợ hãi vô cùng.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con làm sai điều gì? Sao Diệp Ân Tuấn lại đuổi con về? Tranh đâu? Tranh không về chung với con à? Trợ lý Tống, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tống Khinh Dao hoàn toàn mất khống chế.

Nhà họ Sở đã sa sút từ tám năm trước, may mà lúc ấy Sở Anh Lạc và Diệp Ân Tuấn đang yêu nhau, Tống Khinh Dao nghĩ chỉ cần gả con gái về nhà họ Diệp, cho dù nhà họ Diệp có sa sút thì người ngoài cũng sẽ nể mặt Diệp Ân Tuấn mà giúp đỡ nhà họ Sở.

Nào ngờ Thẩm Hạ Lan lại xuất hiện trong buổi tiệc, nảy sinh quan hệ với Diệp Ân Tuấn, còn bị báo chí chụp hình, bà ta nhìn thấy phú quý của đều mọc cánh mà bay.

Sở Anh Lạc không thể không bỏ xứ mà đi, năm năm trước trở về đây, còn mang thai cốt nhục của nhà họ Diệp, Tống Khinh Dao mới nhìn thấy một tia hy vọng. Sau khi nhà họ Sở sa sút, trong ba năm bà ta sống rất khổ cực, bà ta không muốn quay trở về năm tháng nghèo rớt mồng tơi, thiếu ăn thiếu mặc ấy nữa.

Cứ nghĩ rằng Sở Anh Lạc sinh người thừa kế cho nhà họ Diệp thì bà ta sắp được hưởng phúc rồi, nhưng chuyện này là thế nào? Làm sao đột nhiên lại đuổi Sở Anh Lạc về? Hơn nữa trông Tống Đình có vẻ rất khó chịu.

Tống Khinh Dao lập tức thấp thỏm bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.