Cục Cưng Có Chiêu

Chương 507: Chương 507: Cọp xuống đồng bằng bị chó cắn




Thẩm Minh Triết đương nhiên là hưng phấn, nhưng đứa bé đó lại tiếp tục viết: “Nhưng đồ trong phòng tối về cơ bản đều hư hỏng, là bên ngoài không dùng mới vứt vào bên trong đó. Hồi trước nghe bọn họ nói, phòng tối là một nhà kho, chỉ là bọn tớ bị nhốt vào trong không nhìn thấy gì hết, cũng không biết rốt cuộc là có cái gì nữa. Cái này là lần trước tớ bị nhốt vào sơ ý.

sờ thấy, sau này len lén đem ra ngoài, nhưng cũng không biết là bị rớt đi đâu rồi nữa”

Nhìn thấy mấy cái mà đứa trẻ viết, Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, nhưng rất lạc quan.

“Không sao, chỉ cần có thứ này, tớ sẽ có cách đưa mọi người rời khỏi chỗ này. Nhưng tớ cần bật lửa”

Cậu bé không biết trong phòng tối có thứ gì mình cần, nhưng bên trong quả thực quá là tối rồi, không có lấy một chút ánh sáng. Muốn tìm được thứ mình cần không đơn giản như vậy.

Bởi vì gần đây lại chết đi hai đứa bé, tất cả các đứa bé đều khát vọng được ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Thẩm Minh Triết như vậy, bọn chúng cũng có thêm một tia hy vọng.

“Tớ có thể lấy được bật lửa”

Có một đứa bé tham dự vào.

Thẩm Minh Triết biết, mấy đứa trẻ này đều khát vọng tự do, giống như mình khát vọng được về nhà vậy.

“Được! Ngày mai chúng ta phối hợp lại. Tớ tìm một lý do bị nhốt vào phòng tối, những người còn lại đừng lộ ra sơ hở gì là được”

Lời của Thẩm Minh Triết khiến cho mọi người an tĩnh lại, như có chút kích động, cũng có chút lo lắng và sợ hãi.

Diệp Thanh nắm lấy tay của Thẩm Minh Triết, viết: “Tớ và cậu cùng vào phòng tối”

Nghĩ đến bộ dạng lần trước Diệp Thanh vì cậu bé mà bị đánh, mấy ngày nay lại cứ ho, Thẩm Minh Triết vội vàng lắc dầu.

“Không, tớ một mình vào là được rồi, cậu không thể để bị đánh nữa”

€ô bé chỉ lớn hơn cậu và Thẩm Nghê Nghê hai tuổi, nhưng lại gầy như que củi, cả người chả có lấy miếng thịt nào, thật sự khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Nhưng Diệp Thanh vẫn có chút kiên trì.

Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Nếu như cậu không nghe tớ thì bây giờ tớ sẽ ra ngoài nói với bọn họ thân phận của tớ, đến lúc đó tớ có thể phải chết đó”

Cậu bé không biết tại sao mình phải dùng mạng của mình uy hiếp Diệp Thanh, nhưng lúc này, cậu bé không muốn nhìn thấy Diệp Thanh bị đánh, một chút xíu cũng không được.

Đây có thể là người đầu tiên mà Thẩm Minh Triết thương nhất ngoại trừ người nhà rồi.

Nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, Diệp Thanh vội vàng ngậm miệng lại, nhưng có chút tức giận.

Thấy cô bé như vậy, Thẩm Minh Triết không khỏi nhớ đến Thẩm Nghê Nghê.

Cậu bé thật sự rất nhớ rất nhớ con nhỏ ham ăn đó.

Nhớ đến cô bé gọi mình là anh trai, nhớ đến bộ dạng ngọt ngào khi ăn uống của cô bé.

Thẩm Minh Triết càng lúc càng muốn ra ngoài.

Buổi chiều lúc bắt đầu huấn luyện, Thẩm Minh Triết cố ý gây chuyện với người trông coi, bị người trông coi trực tiếp đánh dã man một trận.

Cậu bé ôm lấy bộ phận quan trọng của mình, để mặc cho những nấm đấm như mưa đó đánh trên người mình, cảm thấy sắp đau chết rồi, nhưng chỉ có thể nghiến răng kiên trì.

Chính vào lúc Thẩm Minh Triết tưởng mình sắp bị đánh chết rồi, thì một người trông coi khác đi tới, ngăn người đánh lại.

“Được rồi, đừng đánh nữa, trong số đám trẻ con này, tao cảm thấy chỉ có nó tư chất không tệ. Dù sao.

cũng là một hạt giống tốt, đừng đánh tàn phế rồi không chừa lại đứa nào, bên trên trách tội xuống, tao và mày đều không gánh nổi đâu. Ném nó vào phòng tối đói một hai ngày là an phận ngay thôi”

“Tiểu tử thối, coi như mày may mắn!”

Người trông coi đánh người trực tiếp xách Thẩm Minh Triết lên như con gà, rồi ném vào trong phòng tối.

Đứa bé lúc nãy vội vàng tiến lên can ngăn, nhân lúc ném bật lửa vào trong túi của Thẩm Minh Triết.

“Mẹ nó, mày cũng muốn chết có đúng không?”

Tính khí của tên trông coi đánh người kia rất nóng nảy, tuy đang xách lấy Thẩm Minh Triết, nhưng cũng vẫn giơ nấm đấm lên.

Đứa bé đó sợ hãi vội vàng chạy về, an phận bắt đầu huấn luyện.

“Thật là không biết tốt xấu”

Tên trông coi đánh người ném Thẩm Minh Triết vào trong phòng tối.

Vốn dĩ bị đánh đến cả người đều đau nhói, bây giờ đột nhiên bị ném xuống mặt sàn, Thẩm Minh Triết suýt nữa đã khóc thét lên rồi.

Nhìn thấy tên trông coi đi rồi, Thẩm Minh Triết bò dậy dựa vào tường, thở hổn hển.

Thật là hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ.

Mấy người này sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu bé đòi nợ lại thôi.

Thẩm Minh Triết đợi hơi thở của mình đều lại rồi, lúc này mới lấy bật lửa ra nhìn trái nhìn phải, phát hiện đây quả thực là một nhà kho, còn khá lớn, nhưng bởi vì quá tối, mỗi lần vào đây mọi người lại quá sợ hãi, cho nên chưa từng để ý chỗ này qua.

Bé bò qua đó, kinh hỉ mà phát hiện ra chỗ này vậy mà lại có thứ mình muốn.

Thẩm Minh Triết nhanh chóng tìm được thứ mà mình muốn, hơn nữa nhân lúc không có ai để ý đến mình mà bắt đầu mò mẫm.

Cậu cảm tạ vì trong phòng tối không có camera giám sát, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào.

Có lẽ mấy người đó cho rằng phòng tối là một nhà kho bỏ hoang, đem ra để hù doạ đám nhóc như các cậu là đủ rồi, dù sao các cậu cũng chả giở được rò gì.

Nhưng bọn họ lại gặp phải Thẩm Minh Triết.

Toàn thân Thẩm Minh Triết đều đau nhói, đau đến không dám nhúc nhích, nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan, nghĩ đến Thẩm Nghê Nghệ, nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, còn có Diệp Thanh và mấy đứa trẻ, cậu bé lại có dũng khí và niềm tin.

Trong thời gian bốn ngày, bọn người Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cũng chưa rảnh rỗi qua.

Diệp Ân Tuấn đuổi theo chiếc xe khách đó, nhưng người trên xe nói có một phụ nữ dắt theo đứa bé giữa đường xuống xe rồi, không biết là đã đi đâu.

Anh lại quay lại tìm, nhưng tìm hai ngày rồi, mới vừa có một manh mối truyền tới, nói đứa bé bị đưa đến nơi càng xa xôi hơn.

Diệp Ân Tuấn không ngừng theo dõi, trên khắp đường đi không ngừng gặp ám sát.

Càng là nơi hoang vắng, thì ám sát và sự cố mà anh gặp càng nhiều.

Diệp Ân Tuấn gần như sắp điên lên rồi.

Anh thật sự rất muốn gọi một cuộc điện thoại về, trực tiếp hỏi Diệp Nam Phương muốn làm gì, nhưng anh vẫn gọi cho Thẩm Hạ Lan trước.

“Gần đây trong nhà thế nào?”

Diệp Ân Tuấn thực ra muốn hỏi đến Thẩm Hạ Lan nhất.

Anh biết, lúc này để lại Thẩm Hạ Lan ở nhà là nguy hiểm, nhưng anh lại không thể không đi tìm tung tích của Thẩm Minh Triết.

Biết rõ Diệp Nam Phương muốn giết Thẩm Minh Triết, anh không thể trơ mắt nhìn con trai mà không quan tâm, ngồi yên đợi chết được.

Thẩm Hạ Lan không biết trong nhà có bị Diệp.

Nam Phương lắp đặt thiết bị nghe lén không, thấp giọng nói: “Không tốt lắm, sức khoẻ của em lại không ổn ‘ồi, tim của mẹ không tốt, được bác sĩ Bạch trực tiếp đón đến bệnh viện nhập viện rồi, có Tiểu Tử hầu hạ. Nghê Nghê mấy ngày nay cứ làm loạn, nói muốn tìm anh. Diệp Tranh mãi an ủi con bé. Bên anh thế nào.

rồi? Vẫn ổn chứ? Tìm thấy Minh Triết chưa?”

Diệp Ân Tuấn khế sững sờ.

Sự sắp xếp như vậy khiến anh có chút ngạc nhiên.

Anh biết sức khoẻ của bà cụ Diệp, lần trước bởi vì chuyện độc tố, anh đã cố ý xin Tô Nam một số thuốc.

bổ. Tuy nói sự mất tích của Thẩm Minh Triết có thể sẽ khiến bà cụ tạm thời buồn rầu, nhưng nếu nói đến nỗi phát bệnh trực tiếp phải nhập viện thì Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi khoa trương.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lúc nấy mới nói như vậy.

Hơn nữa sức khoẻ Thẩm Hạ Lan không tốt, theo.

lý mà nói không phải nên đi bệnh viện chữa trị rồi sao?

Nhưng cô lại ở nhà.

Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra gì đó.

Người phụ nữ này không lế coi mình là con tin, cố ý ở lại nhà tổ sao.

Cô sợ Diệp Nam Phương động tay với bà cụ Diệp, cho nên đưa bà cụ Diệp đi trước?

Sự hiểu ngầm giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vô cùng đầy đủ.

Khi anh ý thức ra nguyên nhân mà Thẩm Hạ Lan làm như vậy, không khỏi đau lòng.

“Sức khoẻ em không tốt thì nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng lo lắng quá nhiều, anh đã có manh mối bên Minh Triết rồi, không mấy ngày nữa anh sẽ đưa nó về.

Em yên tâm đi”

Lời này Diệp Ân Tuấn nói cho Thẩm Hạ Lan nghe, đồng thời cũng nói cho Diệp Nam Phương.

Nếu như Thẩm Hạ Lan đoán đúng, thì bây giờ Diệp Nam Phương chắc chắn có thể nghe thấy cuộc gọi của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi: “Thật sự có tin tức rồi sao?”

“Phải, có tin tức rồi. Em đừng lo lắng nữa, phải tin tưởng người đàn ông nhà em, có biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan có chút muốn khóc rồi.

“Em biết, em tin anh. Nhưng anh thế nào rồi?

Mấy ngày nay ở bên ngoài vẫn ổn chứ? Em nghe bọn họ nói anh chả nghỉ ngơi gì hết”

Thẩm Hạ Lan thật sự rất lo cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn vết thương khắp người, nhưng mỉm cười nói: “Anh rất ổn, không sao, một người đàn ông như anh có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là có hơi mệt. Em đừng lo cho anh, người đàn ông nhà em như thế nào em còn chưa biết sao? Bây giờ anh chỉ câu mong nhanh chóng tìm được Minh Triết, đến lúc đó có thể một nhà đoàn tụ là được rồi”

“Ừm, vất vả cho anh rồi”

Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới mà nói Thực ra cô còn có rất nhiều lời, rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng bây giờ không được, cũng không tiện hỏi Từ chò Dương Tân biết được Diệp Ân Tuấn gặp nạn trên đường, Thẩm Hạ Lan thực ra rất lo lảng, nhưng bây giờ văn phải giả vờ như không biết gì cả, thậm chí ngay cả một câu an ủi cũng không thể nói Nếu như tất cả những thứ này thật sự là Diệp Nam Phương làm, thì Thẩm Hạ Lan sẽ không tha cho.

anh ta đâu!

Cho dù anh ta là anh em ruột cúa Diệp Ân Tuấn đi nữa, thì món nợ này Thẩm Hạ Lan cũng phải về tính rõ ràng với anh ta.

Diệp Ân Tuấn không nỡ cúp điện thoại.

Ba bốn ngày chưa gặp nhau rồi, anh thật sự rất nhớ, cũng rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ không thế không ở bên ngoài, loại cảm giác này thật sự rất tệ.

“Chăm sóc mình cho tốt, đợi anh về. Bất kể gặp chuyện gì, nhất định phải tìm Nam Phương trước. Cậu ấy là em trai ruột của anh, nhất định sẽ chăm sóc em tốt!”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu Hai người lại nói một số câu tình yêu, rồi mới cúp điện thoại.

Bên Diệp Nam Phương quả nhiên đang nghe lén Khi anh ta nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói bảo Thẩm Hạ Lan có chuyện gì thì tìm mình, khoé môi mỏng hơi lạnh đó khẽ cong lên.

“Bây giờ biết tìm tôi rồi à? Biết tôi là anh em ruột của anh rồi à? Trước đây khi anh giam lên tôi, được người ta khen ngợi có nhớ qua tôi là anh em ruột của anh chưa? Khi anh ép tôi không thế không rời khỏi nhà họ Diệp, đi Vân Nam, có từng nghĩ qua tôi là anh em ruột của anh chưa? Khi anh nuôi con của người phụ nữ của tôi bên cạnh, nhưng lại nói với bèn ngoài con trai tôi là con trai anh, anh có từng nhớ qua tôi là anh em ruột của anh chưa? Bây giờ nhớ ra tôi là anh em ruột của anh rồi à, muộn rồi! Diệp Ấn Tuấn, cả đời này, thứ anh nợ tôi, từ bây giờ bắt đâu, anh đều phải từ từ trả cho tôi”

Diệp Nam Phương lạnh lùng nói, nhưng cũng nghĩ đến lời mà Diệp Ân Tuấn nói khi nãy.

Có tin tức của Thẩm Minh Triết rồi?

Xem ra anh ta lại có chuyện vui để làm rồi Nghĩ như vậy, Diệp Nam Phương gọi cho quản lý câu lạc bộ một cuộc.

“Bảo người của ông tạm thời dừng tay, âm thầm theo Diệp Ân Tuấn, xem xem anh ta đi đâu tiếp theo, có thể tìm được Thấm Minh Triết không, nếu như tìm được, đừng ra tay với Diệp Ân Tuấn, tốt nhất là khử Thẩm Minh Triết trước mặt Diệp Ân Tuấn. Tôi muốn anh ta tận mät nhìn thấy con trai mình chết đi trước mặt anh ta, cũng khiến anh ta nếm thử mùi vị khi người mình yêu chết đi!”

Nói xong, Diệp Nam Phương lấy ra một cái đồng hồ quả quýt từ trong túi Lúc mở ra, bên trong vậy mà lại để ảnh của Sở Anh Lạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.