"Chuyện gì xảy ra vậy bác sĩ?"
Lam Tử Thất luống cuống hỏi.
Sao lại bị mất đi giọng nói?
Tại sao?
Bác sĩ nghe thấy tiếng hét của Lam Tử Thất thì liền vội vã chạy tới.
"Cô Lam, có chuyện gì vậy?"
"Giọng nói của cô ấy bị làm sao vậy? Sao không thể phát ra tiếng vậy?"
Lam Tử Thất túm lấy cổ áo của bác sĩ.
Bác sĩ cũng thấy có hơi khó hiểu, nhưng khi trông thấy tình trạng của Thẩm Hạ Lan thì ông liền ngây ra giây lát.
"Tôi không biết nữa, đã kiểm tra nhưng không thấy có tổn thương gì, từ khi là do các tác nhân bên ngoài gây nên."
"Tác nhân bên ngoài là gì?"
"Có thể là thuốc chẳng hạn."
Lam Tử Thất nghe bác sĩ nói vậy thì tức muốn sôi máu.
Bộ Diệp Ân Tuấn bị bại liệt rồi hay sao?
Sao có thể để Thẩm Hạ Lan bị thương đến nông nỗi này chứ!
Lam Tử Thất túm lấy vị bác sĩ kia rồi nói: "Chữa cho tôi, dù có phải tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải chữa khỏi cho cô ấy!
"Vâng vâng vâng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức. Ông Lam có đầu tư vào bệnh viện này, cô cứ việc yên tâm, tôi sẽ làm hết sức."
"Làm ơn ông."
Hai mắt Lam Tử Thất đã đẫm lệ tự bao giờ.
Thẩm Hạ Lan là người bạn tốt nhất của cô, suốt đường đến đây thấy cô ấy như vậy thì Lam Tử Thất hoảng hốt đau lòng không thôi.
Bác sĩ vội vàng đồng ý.
Thẩm Hạ Lan lại bị đẩy vào phòng cấp cứu để kiểm tra.
Lam Tử Thất lòng đau như cắt.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
"Thất à, con ở đâu đó? Sao còn chưa về nhà nữa?
Một giọng nói già nua vang lên.
Lam Tử Thất nghe thấy giọng nói đó thì khựng lại giây lát rồi mới trả lời: "Hôm nay con không về được rồi. Có một người bạn tới Lịch Thành, đêm nay con phải ở cạnh cô ấy."
"Bạn gì vậy con? Con có thể đưa về nhà cũng được. Con nói đồ ăn đầu bếp nhà mình làm rất ngon mà? Đưa vè đây để ba gặp bạn con với, có được không?"
Ông lão lại nói tiếp, giọng hiền hòa.
Lam Tử Thất đặt tay lên ngực rồi thấp giọng nói: "Cô ấy bị bệnh, đợi đến khi cô ấy khỏe lại rồi tính sau. Với cả nếu bây giờ con đưa bạn về thì dì Tuyết lại không vui."
"Con cứ mặc kệ bà ấy, con là con của ba! Bao năm qua ba không thực hiện trách nhiệm của một người cha, bây giờ con đã quay về rồi, ba sẽ không để con chịu ấm ức."
Lời nói của ông lại khiến Lam Tử Thất thấy hơi buồn bã.
"Để mốt rồi nói, con cúp máy trước nha."
Nói rồi cô liền cúp máy ngay.
Lam Tử Thất nhìn về phía phòng cấp cứu của Thẩm Hạ Lan mà lòng rối như tơ vò.
Không biết số phận đưa đẩy thế nào mà lúc cô và Tống Đình đi khỏi Hải Thành thì lại gặp Lam Chấn Hải.
Cô chưa từng biết rằng mình còn có một người ba, còn là một thương nhân giàu có nữa.
Tống Đình quay về Hải Thành có việc gấp, cô cũng sắp kết hôn với Tống Đình rồi, ngay lúc này thì ông ấy lại xuất hiện.
Ông nói Lam Tử Thất trông rất giống người vợ đã mất đi của mình, yêu cầu cô đi làm xét nghiệm DAN.
Tuy Lam Tử Thất rất kinh ngạc nhưng cô vẫn đồng ý.
Kết quả xét nghiệm lại biểu hiện rằng hai người đúng thật là cha con!
Lam Chấn Hải nói với Lam Tử Thất, lúc mẹ của cô sinh ra cô thì đã bị bọn cướp bắt cóc, vì bảo vệ cô mà bà đã ném cô ra ngoài, hi vọng sẽ có ai đó tốt bụng đưa cô về nhà nuôi nấng, còn bà thì lại bị bọn cướp tra tấn đến qua đời.
Đây là nỗi đau ám ảnh ông cả đời.
Ông sai người tìm cô biết bao năm nhưng vẫn luôn bặt vô âm tín, sau này ông được người khác giới thiệu và cưới người vợ hiện giờ là Trương Tuyết Mai, họ có với nhau một đứa con, thế nhưng trong lòng ông vẫn luôn chất chứa niềm day dứt về đứa con gái lớn.
Cũng may ông trời có mắt, giây phút mà Lam Chấn Hải tìm được Lam Tử Thất ông không thể kìm được những giọt nước mắt của mình.
Lam Tử Thất thật sự không ngờ rằng cuộc đời này cô còn có cơ hội gặp lại ba mẹ ruột của mình, nỗi thù hận đè nặng trong lòng cô lâu nay cũng tan biến ngay khi cô biết được sự thật ấy.
Cô đi theo Lam Chấn Hải quay về Lịch Thành, vốn định nói với Tống Đình một tiếng, thế nhưng Tống Đình hình như đang có chuyện gì bận rộn lắm, anh không gọi lại cho cô một lần nào.
Cô đi theo Lam Chấn Hải về nhà họ Lam, nhưng rồi lại phát hiện ra mình ở nơi đây không khác gì người ngoài.
Trương Tuyết Mai đối xử rất tốt với cô, em trai cùng cha khác mẹ tên Lam Dũng cũng rất tốt, cả Lam Chấn Hải cũng như vậy, nhưng cô lại cứ cảm thấy nơi đó không phải là nhà của mình, cảm thấy rất gượng gạo, mặc dù Lam Chấn Hải đã cho cô những gì tốt nhất có thể.
Nếu cô không trở về thì người nhà họ Lam sẽ không ăn cơm trước, điều này khiến Lam Tử Thất rất cảm động.
Bay giờ đã sắp quá giờ cơm rồi, Lam Tử Thất quá chú tâm vào Thẩm Hạ Lan nên đã quên mấy chuyện này.
Cất điện thoại đi, Lam Tử Thất cảm thấy tất cả mọi chuyện đều chỉ như một cơn mơ, giống như trăng dưới đáy nước vậy, khiến lòng cô cứ ngơ ngẩn mãi thôi, chỉ khi hôm nay gặp Thẩm Hạ Lan cô mới có cảm giác đây chính là thực tại.
Cô vẫn là cô!
Vẫn là Lam Tử Thất từng đến trường và từng cười đùa cùng với Thẩm Hạ Lan.
Lam Tử Thất đứng đợi trước phòng cấp cứu.
Diệp Tranh được sắp xếp ở phòng khác để kiểm tra sức khỏe.
Thời gian tích tắc trôi đi, Lam Tử Thất cũng không biết tình huống trong phòng như thế nào, điều đó khiến cô thấy có hơi lo lắng.
Đúng lúc này thì bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Chị!" . Truyện Phương Tây
Lam Tử Thất nghe thấy giọng nói của Lam Dũng thì bèn quay đầu lại ngay.
Đúng là chị em.
Vẻ bề ngoài của Lam Tử Thất và Lam Dũng trông rất giống nhau.
"Chị, ba mẹ bảo em đưa chút thức ăn tới đây, mẹ dặn chị đừng vì chuyện của bạn mà nhịn đói. Ừm, đây toàn là những món mà chị thích đó, chị ăn đi, ăn no rồi mới có sức làm việc khác chứ, có đúng không?"
Lam Dũng nói, trên môi nở một nụ cười tươi tắn.
Lam Tử Thất ngây ra một lúc rồi nói: "Sao em biết chị ở đây vậy?"
"Ui trời, ở Lịch Thành này có chuyện gì em muốn biết mà lại không tra ra được chứ? Em chỉ cần gọi một cuộc cho tài xế là biết ngay chị đang ở đâu thôi mà? Huống gì tài xế nhà chúng ta còn vượt mấy lần đèn đỏ, giấy phạt của đội trưởng đội cảnh sát giao thông sắp được gửi tới nhà chúng ta luôn rồi."
Tuy cách Lam Dũng nói có hơi khoa trương, nhưng Lam Tử Thất cũng biết rõ là xe của cô chắc chắn đã phạm luật, còn rất nghiêm trọng nữa là đằng khác, nếu không thì đội trưởng đội cảnh sát giao thông đã không gọi điện về nhà họ Lam rồi.
"Xin lỗi nha, lúc đó chị sốt ruột quá."
Nghe Lam Tử Thất nói vậy thì Lam Dũng thấy hơi bực mình.
"Chị à, chúng ta là chị em, là người một nhà mà, có gì đâu mà phải xin lỗi. Hơn nữa chị là cô cả nhà họ Lam, dù chị có làm gì thì cũng chẳng cần phải xin lỗi ai hết."
"Vẫn cần chứ."
Lam Tử Thất thấy có hơi không quen.
Từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, lớn rồi thì phải vừa đi học vừa đi làm, sau này lại gặp được Thẩm Hạ Lan, nhờ có sự giúp đỡ của cô ấy mà cô mới có thể hoàn thành việc học ở đại học.
Cuộc sống mà cô đã trải qua từ tấm bé thật sự khác biệt một trời một vực với cuộc sống của một cô con gái nhà giàu an nhàn sung sướng.
Quay về nhà họ Lam, tất cả mọi thứ đều là tốt nhất, mọi người đối xử với cô cũng rất lễ phép kính trọng, nhưng như thế lại khiến cô cảm thấy mọi thứ rất không thực tế, rất xa lạ và gượng gạo.
Cô cũng rất muốn hòa nhập vào gia đình họ, nhưng sự nhã nhặn của Lam Dũng, sự cao quý của dì Tuyết, sự sang trọng của Lam Chấn Hải khiến cô cảm thấy như họ không phải người của cùng một thế giới. Cho dù họ đối xử với cô rất tốt, song cô vẫn thấy sợ sệt thấp thỏm, không cách nào làm quen được.
Lam Dũng thấy Lam Tử Thất vẫn cứ ngượng nghịu như vậy thì vô thức thở dài: "Chị, sao chị cứ đây em ra xa thế chứ? Có phải là vì chị cảm thấy chúng ta không cùng mẹ nên em sẽ hại chị không? Chị cứ yên tâm đi, em sẽ không như vậy đâu. Em luôn mong sẽ có một người chị thương mình. Mẹ cũng vậy, bà ấy sẽ không đối xử với chị như con ghẻ hay gì đâu, em đảm bảo đó."
"Chị không có ý đó, Lam Dũng, em về trước đi, có lẽ hôm nay chị phải ở lại đây. Người bạn này rất quan trọng với chị, chị sẽ không quay về đâu."
Những lời Lam Tử Thất nói khiến Lam Dũng không kìm lòng được mà nhìn về phía phòng cấp cứu: "Quan trọng đến mức nào cơ? Có quan trọng bằng em với ba không?"
"Rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả người thân của chị nữa, có thể nói là nếu không có cô ấy thì sẽ không có chị bây giờ. Chính cô ấy đã giúp chị hoàn thành chương trình đại học, lúc chị làm phẫu thuật không ai bên cạnh cô ấy đã thức cả đêm để chăm sóc chị, cũng chính cô ấy đã giúp đỡ chị vào lúc chị tuyệt vọng nhất, không bao giờ đòi hỏi sự báo đáp. Bây giờ cô ấy lại gặp hoạn nạn, chị không thể bỏ mặc cô ấy được, không thể được!"
Lam Tử Thất bất chợt rơi nước mắt.
Lam Dũng thấy cô như vậy thì vội nói: "Chị, chị đừng khóc mà, bạn của chị thì cũng là bạn của em thôi, chị nói cô ấy từng giúp đỡ chị, vậy cũng xem như đã giúp đỡ nhà họ Lam chúng ta. Cô ấy mắc phải bệnh gì nặng lắm hay sao?"
"Bác sĩ nói phần lưng của cô ấy bị phỏng rất nặng, bởi vì không được bôi thuốc đúng lúc nên phải tiến hành cấy da. Nhất định sẽ rất đau, hơn nữa cô ấy đã không thể nói chuyện nữa."
"Đáng thương vậy sao?"
Lam Dũng vuốt cằm nói: "Vậy đi, em sẽ nhờ quen hệ trong nhà tìm bác sĩ tốt nhất thế giới đến để làm phẫu thuật, chị cứ yên tâm đi."
"Quan hệ của nhà chúng ta?"
Lam Tử Thất ngẩn ngơ nhìn Lam Dũng
Lam Dũng tuy là em trai, nhưng khi trông thấy dáng vẻ này của cô thì cậu lại cười cười đưa tay búng vào trán cô một cái: "Chị vẫn chưa biết sức ảnh hưởng của nhà chúng ta ở Lịch Thành đâu nhỉ? Nói cho chị biết nhé, chị lời to rồi. Nhà chúng ta là đứng đầu Lịch Thành này đấy. Chúng ta còn có đối tác làm ăn bên tận Canada, chị muốn gì thì cứ nói em một tiếng, em sẽ tìm bằng được thứ ấy cho, bao tiền cũng không thành vấn đề. Chị không biết chứ nhà họ Lam chúng ta nghèo không có gì ngoài điều kiện."
"A?"
Lam Tử Thất há hốc miệng, ngây ra như phỗng.
Cô vẫn luôn tưởng rằng nhà họ Lam chẳng qua chỉ làm ăn buôn bán dư dả thôi, bây giờ nghe Lam Dũng nói vậy thì cô lại càng cảm thấy bứt rứt hơn nữa.
Cô bé lọ lem đột nhiên biến thành công chúa, cảm giác ấy khiến cô khó lòng mà làm quen được.
Lam Dũng trông thấy cô há hốc mồm kinh ngạc như vậy thì cười nói: "Coi chị kìa, ngốc nghếch như vậy, cẩn thận đừng để bị mấy thằng đàn ông xấu xa lừa mất đó."
"Làm gì có chuyện đó! Em mới ngốc ấy!"
Lúc này Lam Tử Thất mới hoàn hồn lại.
Cô lại bị đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi trêu chọc.
Tâm trạng của Lam Tử Thất cũng được xoa dịu đi phần nào, thé nhưng khi nhìn về phía phòng cấp cứu cô vẫn cứ bất giác thở dài: "Nếu có thể thì chị thật sự muốn thay cô ấy chịu đựng hết thảy đau khổ. Cô ấy thật sự đã phải gánh chịu quá nhiều."
"Nói bậy gì vậy? Sao có thể để chị của em chị đựng đau khổ thay cô ấy được? Người ta hay nói chuyện của chị gái thì em trai phải lo, có chuyện gì thì cứ để em lo là được. Sao nào? Chị, em tìm một chuyên gia tới chăm sóc bạn chị nhé?"
"Có được không?"
Lam Tử Thất nhìn Lam Dũng, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.
"Đương nhiên là được rồi!"
Lam Dũng vỗ ngực đảm bảo.
Đúng lúc này bỗng đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Thẩm Hạ Lan bị đẩy ra ngoài, vẻ mặt của bác sĩ trông vô cùng nghiêm nghị khiến tim Lam Tử Thất đập như nổi trống.
"Bác sĩ, cổ họng của cô ấy sao rồi? Có thể chửa được không?"
- ---------------------------