Diêm Chấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn vào đôi mắt trong suốt lại chân thành của cô, anh đột nhiên có chút không dám đối diện.
Ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh tự mình cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng anh cũng hiểu, người con gái mà Diệp Ân Tuấn thích rốt cuộc là kiểu con gái thế nào.
“Cô rất tốt, Thẩm Hạ Lan, thật đấy, nếu như cô không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, có lẽ tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.”
“Nếu như tôi không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, thì tôi cũng không có cơ hội được quen biết anh. Giáo quan Diêm, chúng ta quen biết nhau là thông qua Diệp Ân Tuấn, thái độ làm người của anh ấy thế nào anh nhất định hiểu rất rõ, nếu như ban đầu anh nói rõ tình huống của mình với Ân Tuấn, thì có lẽ gia đình các anh đã sớm được đoàn tụ rồi. Là anh lựa chọn không tin tưởng vào người bạn, người đồng đội của mình, lựa chọn đứng ở vị trí đối lập với anh ấy. Nhưng tôi hy vọng mình có đủ khả năng thành toàn cho anh, anh cũng đừng làm hại anh ấy nữa. Cho dù sự phản bội của anh cũng đã khiến anh ấy tổn thương rồi, nhưng đừng sử dụng đến vũ lực. Người đồng đội tốt nhất, người đồng đội mà đến cả tính mạng cũng không tiếc hy sinh, đột nhiên trở thành kẻ địch, anh nhẫn tâm làm thế sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diêm Chấn có chút ngượng ngàng, lại càng không dám nhìn thẳng.
Anh ta lạnh lùng nói: “Đi đi. Có lẽ tôi có thể cho cô một cơ hội để suy nghĩ lại đấy.”
“Không cần đâu, cứ tiếp tục trốn tránh thế này, còn không bằng quang minh chính đại đi đến trước mặt thím Trương, tôi ngược lại muốn hỏi thử bà ta xem, rốt cuộc có chỗ này không hài lòng với đứa con dâu là tôi đây.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan căn bản không hề sợ hãi.
Diêm Chấn có chút bối rối, anh ta khó hiểu mà nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Cô không sợ chết sao? Lẽ nào cô không biết thím Trương là người thế nào à? Cô đã từng bị bà ta bán ra nước ngoài, thiếu chút nữa trở thành món đồ chơi cho người khác rồi, mà còn không biết tâm địa bà ta có bao nhiêu đen tối hả? Cô chẳng biết cái gì hết, cũng không đem theo thứ gì, cứ thế mà đi cùng tôi tới gặp thím Trương, cô có thể mường tượng được kết cục của mình không? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, Diệp Ân Tuấn không khéo sẽ phát điên luôn ấy nhỉ?”
“Đã đến lúc này rồi, mà anh vẫn lo lắng cho tâm tình của Diệp Ân Tuấn, xem ra anh cũng không phải hoàn toàn hận anh ấy nhỉ. Giáo quan Diêm, chuyện này không phiền anh phải bận tâm đâu.”
Thẩm Hạ Lan thế mà lại nở nụ cười, cười đến xinh đẹp, cười đến thản nhiên, nhất thời khiến cho Diêm Chấn có chút không biết làm sao, cũng không hiểu sao hơi hơi kính phục.
“Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn của Thẩm Hạ Lan với Diêm Chấn chẳng có chút hưng phấn nào, sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Thẩm Hạ Lan liền leo lên chiếc xe Diêm Chấn đã chuẩn bị từ trước.
Diêm Chấn lái xe rời đi, Thẩm Minh Triết từ trên máy bay không người lái trông thấy rõ ràng mọi chuyện, lo quýnh cả lên.
“Lão Diệp, ba mau đi tới vị trí con vừa phát qua cho ba đi, mẹ bị giáo quan Diêm đưa đi rồi.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng cực kỳ sốt ruột, nhưng lúc này anh lại có vẻ khá bình tĩnh.
“Diêm Chấn làm gì mẹ con rồi?”
“Ông ta không làm gì cả, hai người chỉ nói chuyện một hồi, con nghe không rõ nói gì, hình như mẹ chủ động lên xe, sau đó hai người rời đi.”
Thẩm Minh Triết cảm thấy đầu óc của mẹ mình chắc chắn là hỏng rồi, hay mẹ vẫn chưa biết thân phận của giáo quan Diêm nhỉ?
Không thể nào đâu!
“Lão Diệp, ba mau mau lên đi, còn rề rà gì nữa đó.”
“Im ngay! Ba không cần con chỉ đạo mình phải làm gì.
Lúc này trong lòng Diệp Ân Tuấn đang không ngừng gào thét.