Cục Cưng Có Chiêu

Chương 155: Chương 155: Dừng dọa em gái tôi sợ




Thẩm Hạ Lan sợ làm ồn đứa nhỏ, cầm điện thoại di động đi nhanh ra ngoài.

Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết trước mặt, đột nhiên hơi ghen tị với cậu.

Nếu cậu và Thẩm Minh Triết thực sự trở thành anh em, liệu dì Lan cũng sẽ trở thành mẹ của cậu ấy?

Đột nhiên Diệp Tranh cảm thấy hơi nhớ mẹ.

Đã mấy ngày nay cậu ấy không gặp mẹ mình, cũng không nhận được cuộc gọi nào từ bà ấy, lẽ nào bà ấy không nhớ con trai mình sao?

Diệp Tranh thở dài, bí mật lấy điện thoại di động của Thẩm Minh Triết ra, nhẹ nhàng bấm gọi cho Sở Anh Lạc.

Không có ai trả lời điện thoại, ánh mắt Diệp Tranh hơi mất mát.

Thẩm Hạ Lan bên này nhận được cuộc gọi, trâm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Là điện thoại Tống Dật Hiên gọi đến.

Kể từ khi cảm thấy Thẩm Hạ Lan có chuyện gì đó không vui, Tống Dật Hiên bắt đầu điều tra khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với Thẩm Hạ Lan.

Nhưng cho dù là nhà họ Diệp hay là nhà họ Hoäc thì quản lý đều rất chặt chẽ, anh ta khó khăn lắm mới tìm hiểu được là việc gì đang diễn ra, nhưng tất cả đều đã không kịp nữa.

Tống Dật Hiên biết rằng việc gọi điện cho Thẩm Hạ Lan vào lúc này có thể ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô, nhưng anh ta không thể chịu đựng được nữa.

Tại sao mỗi lần Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, anh ta đều không ở bên cạnh cô?

Giọng điệu của Tống Dật Hiên rất khẩn trương.

"Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc cô có coi tôi là bạn cô không? Tại sao cô gặp chuyện cũng không đến nói với tôi? Trong mắt cô nghĩ Tống Dật Hiện tôi là công tử bột sao, không giúp được gì cho cô à?”

“Anh lại có chuyện gì nữa đây?"

Cánh tay của Thẩm Hạ Lan bắt đầu tê lên, ngứa và rất khó chịu. Khi nghe câu hỏi của Tống Dật Hiên, cô không nghĩ gì, chỉ vô thức hỏi.

"Tôi làm sao? Tôi có thể có chuyện gì? Trong mắt Thẩm Hạ Lan cô, Tống Dật Hiên tôi chỉ là công tử bột thôi!"

Tống Dật Hiên nói xong thì cúp điện thoại.

Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu.

Lần này Tống Dật Hiện gọi tới rốt cuộc là có chuyện gì?

Cô thực sự rất mệt mỏi và không quan tâm lắm đến thái độ và giọng điệu của Tống Dật Hiên, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan quay lại phòng, nhìn thấy Diệp Tranh đã ngủ với Thẩm Minh Triết, sau đó cô bước tới nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho bọn họ, còn bản thân thì đi vào phòng tắm.

Cô xịt nước nóng vào cánh tay, để cho các dây thần kinh tê liệt và máu bắt đầu lưu thông.

Cảm giác tê cứng mà Thẩm Hạ Lan chịu đựng bắt đầu dịu đi, sau khi tắm xong cả người cảm thấy rất là thoải mái.

Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, Thẩm Hạ Lan ngủ trên đó tất nhiên sẽ rất chật chội.

Cô ngồi xuống sofa, ngáp một cái, cuối cùng không kiếm được chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ kính sát đất, Thẩm Hạ Lan thức dậy. Nhìn thấy Thẩm Minh Triết đã đứng dậy và nhẹ nhàng đắp chăn bông cho Diệp Tranh, cô đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Lại nghĩ đến cảnh Thẩm Minh Triết chăm sóc cho Thẩm Nghê Nghê.

"Minh Triết, chào buổi sáng."

"Mẹ, chào buổi sáng."

Thẩm Minh Triết mỉm cười vui vẻ, và nụ cười đó khiến Thẩm Hạ Lan hạnh phúc.

"Minh Triết, con có nhớ Nghê Nghê không?”

"Nhớ, khi nào chúng ta quay về thăm Nghê Nghê?”

Thẩm Minh Triết thật sự nhớ Thẩm Nghê Nghê, nhưng bình thường Thẩm Hạ Lan không nói, cậu cũng ngại nhắc đến, vì sợ mami sẽ đau lòng nhớ mong.

Thẩm Hạ Lan xoa đầu Thẩm Minh Triết và nói: "Sắp rồi, đợi Diệp Tranh làm phẫu thuật xong, chúng ta sẽ về. Sau đó, dẫn theo Nghê Nghê về Hải Thành có được không?”

"Dạ!"

"Nghê Nghê là ai ạ?”

Diệp Tranh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan nói, cậu bé vô thức hỏi.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Nghê Nghê là em gái ruột của anh, cô bé rất xinh đẹp. Về nhà em không được ăn hiếp em ấy đấy."

"Không đâu!"

Diệp Tranh vội vàng lắc đầu, cảm thấy hứng thú nói: "Em ấy có đẹp không? Giống như công chúa không?"

"Không phải giống, mà em ấy đích thị là công chúa, nhưng anh nói cho em biết, đây là em gái của chúng ta, em không được nói cho lão Diệp kia biết."

"Tại sao?"

Diệp Tranh cảm thấy không có gì đáng để che giấu Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Minh Triết hừ lạnh một tiếng nói: "Bảo đừng nói thì đừng nói, hỏi nhiều vậy làm gì?"

"Ồ! Nếu mẹ em cũng sinh cho em một cô em gái dễ thương, thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ rất vui."

Lời nói của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan có phần buồn bã.

Cả đời này Sở Anh Lạc sẽ không bao giờ cho Diệp Tranh một em gái như vậy được nữa.

Nhưng cô không thể nói điều này với Diệp Tranh.

Thẩm Minh Triết vòng tay qua cổ Diệp Tranh nói: "Em gái anh không phải là em gái của em sao? Có khác gì đâu? Anh nói cho em biết, anh có thể chia sẻ em gái với em, coi em là em trai, nếu em không thích thì thôi, em gái anh vốn có rất nhiều người thích. "

"Ai nói em không muốn? Em muốn chứ! Lão đại, anh yên tâm, em gái anh cũng là em gái em, em đảm bảo sẽ đối xử tốt với em ấy. Anh có hình không, em muốn xem thử."

Diệp Tranh cười nói.

Thẩm Minh Triết hừ lạnh một tiếng nói: "Nhìn dáng vẻ háo hức của em kìa, nói cho em biết, đừng làm em gái anh sợ hãi."

"Không đâu, không đâu!"

Dưới sự nài nỉ ỉ ôi của Diệp Tranh, Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan không có phản đối, vì vậy cậu lấy điện thoại

ra gọi video cho Thẩm Nghê Nghê.

Khi video được kết nối, Thẩm Nghê Nghê đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Thẩm Minh Triết thì vô cùng vui mừng.

“Anh ơi!"

"Nghê Nghê, hôm nay em khá hơn rồi chứ?"

Thẩm Minh Triết cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy vẻ ngoài nhợt nhạt của Thẩm Nghê Nghệ, giọng nói cũng mềm dẻo hơn.

Thẩm Nghê Nghê cười và nói: “Em đỡ hơn rồi, em có thể tự mình xuống giường chơi được, anh đừng lo lắng."

"Chào em gái xinh đẹp, anh là Diệp Tranh, anh trai khác của em nè!”

Diệp Tranh ló đầu ra, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên màn hình điện thoại, hận không thể chui được vào trong đó.

Thẩm Nghê Nghê hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy Diệp Tranh mặc y phục bệnh viện giống mình, mỉm cười nói: "Chào anh Diệp Tranh."

"Ừm ừm ừm! Em gái Nghê Nghê thật là xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy, da của em chắc là rất mềm, rất đẹp nhỉ?"

Giọng cười của Diệp Tranh có hơi hèn hạ, bị Thẩm Minh Triết đẩy sang một bên.

"Diệp Tranh, nước miếng của em dính cả lên đây rồi này."

"Đâu có?"

Diệp Tranh vội lau miệng.

Thẩm Nghê Nghê chưa bao giờ thấy có một người anh hài hước như vậy, cô nhóc hạnh phúc mỉm cười khúc khích.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất an ủi khi nghe thấy tiếng cười của con gái mình.

Bởi vì Thẩm Nghê Nghê bị bệnh, nên ít dành thời gian chơi đùa cùng các bạn đồng trang lứa, thậm chí hiếm khi ra ngoài, bây giờ có thể ở bên Diệp Tranh và Minh Triết, thật sự khiến cô cảm thấy rất an ủi.

Thẩm Nghê Nghê hoàn toàn bị Diệp Tranh thu hút.

Tính cách của cậu và Thẩm Minh Triết hoàn toàn khác nhau.

Thân Minh Triết trưởng thành và chín chắn, không giống một đứa trẻ con chút nào, nhưng Diệp Tranh lại nghịch ngợm, thích nói đùa, lại thích cười.

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ hỏi: "Anh Diệp Tranh, anh có đến chơi với em không?”

"Có! Đợi anh làm phẫu thuật xong, anh sẽ đến tìm em, rôi cùng anh Minh Triết dẫn em ra ngoài chơi có được không?”

"Thật không? Thế chúng ta quyết định vậy nhé, ngoắc tay đi?"

"Được!"

Diệp Tranh nhanh chóng duỗi ngón tay ra, có điêu không thể ngoắc tay trên màn hình điện thoại được, Diệp Tranh ủ rũ nhíu mày.

"Lão đại, làm sao đây?"

"Đồ ngốc!"

Thẩm Minh Triết cảm thấy Diệp Tranh đúng là thiểu năng, nhưng khi quay đầu lại đối mặt với Thẩm Nghê Nghê lại rất dịu dàng.

"Nghê Nghệ, khi tên này làm phẫu thuật xong, anh và mẹ sẽ đi Mỹ đón em về Hải Thành. Anh nói cho em biết, Hải Thành rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, khi nào về anh sẽ dẫn em đi."

"Còn có rất nhiều thứ để chơi nữa, anh nghe nói công viên giải trí rất vui, khi nào về, ba chúng ta cùng đi, đi ngôi tàu hải tặc, đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ có được không? Anh sẽ mời em ăn kẹo bông gòn! Kẹo bông gòn giống như mây trên trời ấy, vừa trắng vừa ngọt. "

Diệp Tranh chảy nước miếng khi nói về chuyện ăn uống.

Thẩm Minh Triết thực sự không chịu nổi bộ dạng của cậu ta, chỉ có thể khinh thường.

Thẩm Nghê Nghê rất mong đợi.

"Vậy thì anh phải giữ lời đấy, Diệp Tranh, khi nào thì anh phẫu thuật? Anh có sợ không?”

"Đương nhiên là sợi Một mình nằm trong phòng mổ lớn như vậy, sao lại không sợ được chứ."

Diệp Tranh rùng mình khi nghĩ đến cảnh đó.

Thẩm Nghê Nghê cười nói: "Anh Diệp Tranh đừng sợ, thật ra anh chỉ cần nhắm mắt không nhìn là được. Từ nhỏ em đã ở trong phòng phẫu thuật rồi cũng quen. Anh phải nhớ, bên ngoài có rất nhiều người quan tâm chúng ta đang đợi chúng ta đó, chúng ta phải vượt qua được, không được để bọn họ phải lo lắng."

Sóng mũi Thẩm Hạ Lan hơi cay cay, cô mở cửa bước ra ngoài.

Để con gái mình phải chịu đựng như thế là do cô không tốt, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy giống như một con dao găm sắc nhọn đâm sâu vào ngực cô.

Thẩm Minh Triết cũng không thoải mái, chỉ có Diệp Tranh ngốc nghếch gật đầu sau khi nghe lời này.

"Wow, em Nghê Nghê, em đúng là dũng cảm thật đấy! Anh phải học hỏi em mới được! Đợi anh làm phẫu thuật xong nhất định sẽ gọi cho em!”

"Hứa đấy!"

"Hứa!"

Ba đứa trẻ đã thực sự đã có một tình bạn thắm thiết thông qua màn hình điện thoại.

Thẩm Hạ Lan dựa vào cửa sổ nhìn ánh nắng bên ngoài, biết rằng thời gian của mình ở đây đã không còn nhiều.

Bà nội của nhà họ Đường đã hết lời rồi, bà phải hoàn thành bản vẽ thiết kế trước khi Đường Trình Siêu có bất kỳ động thái gì, không để

anh ta có cớ làm khó dễ nhà họ Diệp

Không ngờ đến bây giờ, tình cảm năm năm đó, cô lại không nỡ để bất kỳ người nào động vào Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan quay người trở lại phòng, Thẩm Minh Triết đã đặt điện thoại di động xuống và bắt đầu chơi với Diệp Tranh.

Con trai chơi trò gì cũng luôn mạnh bạo hơn con gái, cho dù Diệp Tranh không thể cùng Minh Triết tập võ, nhưng bọn họ đang vẽ cái gì đó trên giấy, trong rất giống cờ tướng.

Thẩm Hạ Lan xem thế nào cũng không hiểu, cũng lười quản lý bọn họ, theo cô cảm thấy, không nên áp đặt bản tính trời sinh của con trai.

Cô lấy giấy vẽ ra và bắt đầu hoàn thiện bản thiết kế của mình.

Bản vẽ thiết kế này sẽ được hoàn thành trong một thời gian ngắn, và sự hợp tác giữa hai công ty sẽ chính thức được đưa vào chương trình nghị sự vào thời điểm đó, mặc dù không biết cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn hy vọng sẽ được giải quyết yên bình.

Còn Diệp Ân Tuấn cũng đang ráo riết tìm kiếm nguồn máu phù hợp cho Diệp Tranh, cùng lúc đó một người đàn ông mặc áo khoác trắng đến đồn cảnh sát.

Người đàn ông này rất đẹp trai, nhìn rất văn nhã thư sinh, nếu không phải lấy thẻ bác sĩ ra, e rằng bảo vệ cũng sẽ không cho anh ta vào khám bệnh cho Sở Anh Lạc.

Sở Anh Lạc biết tin Diệp Tranh xảy ra chuyện đêm qua hơn nữa đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn sùi bọt mép và tay chân co giật, có vẻ như không hay.

Cô ta lo lắng đến mức mấy lần muốn đi ra ngoài, nhưng đều bị người ta gọi lại. Bởi vì lo lắng cho Diệp Tranh, còn quên uống thuốc mà Tống Khinh Dao đưa cho mình, cho đến khi cô đến bệnh viện rồi mới nhớ ra, nhưng đã không còn kịp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.