Cục Cưng Có Chiêu

Chương 889: Chương 889: Em không muốn trở thành con chim hoàng yến mà anh nuôi




“Sao lại vậy?”

Anh hoảng hốt.

Cô xoa xoa bụng, cười nói: “Em còn phải tham gia cuộc thi thiết kế, mang thai ngủ cả ngày thì làm thế nào? Cũng không thể ngủ mà tham gia đúng không? Anh cũng biết cuộc thi này là mơ ước của em, nhưng bây giờ có em bé, em em... huhuhu.”

Càng nói càng buồn, càng nói càng tủi thân, cô tựa vào vai anh khóc òa lên.

Mang thai khiến cô nhạy cảm hơn, cứ hễ hở ra là khóc. Cô không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được bản thân.

Thấy cô như vậy anh không nhịn được cười.

“Không sao cả, có một tháng cho cuộc thi mà, em làm sao mà ngủ cả tháng được đúng không?”

“Thế nếu ngủ một tháng thì làm sao?”

Cô nhìn anh nước mắt lưng tròng, nhìn đến nỗi tim anh mềm nhũn.

“Không sao cả, với năng lực của em chúng ta nhắm mắt cũng qua được. Hơn nữa bản thảo thiết kế em có rồi mà, anh giúp em chuốt lại là được rồi.”

“Không cần, em sẽ tự hoàn thành thiết kế, anh giúp em thì nói làm gì chứ?”

Cô bĩu môi nhìn rất giống Nghê Nghê khiến trái tim anh rung động.

Anh cúi đầu hôn cô.

“Ấy, anh làm gì thế?”

Mặt cô đỏ bừng, đẩy anh ra.”

Anh cười vô cùng vui vẻ.

“Hay là dẹp đi, em vui là được, cũng không thể để đứa nhóc còn chưa sinh ra này cản trở sự nghiệp thi thố của mẹ nó đúng không?”

Anh nói vậy khiến cô hơi hoảng hốt.

“Anh nói gì vậy? Đây là con của hai chúng ta. Anh phải biết có đứa con này đâu dễ dàng gì, anh đành lòng không cần nó ư? Anh quá đáng quá rồi.”

Nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm của anh, cô ngớ người hiểu ra.

“Diệp Ân Tuấn, anh bắt nạt em.”

Cô đấm anh một cái.

Anh để tay cô trong tay mình, dịu dàng nói: “Trong lòng em cũng không nỡ phải không? Giữa cuộc thi và con, em cũng sẽ chọn con, chỉ là không muốn con trở thành nguyên nhân từ bỏ cuộc thi nên em mới muốn nghe ý kiến của anh. Nhưng mà Hạ Lan, dù anh có nói gì thì em cũng đã sớm quyết định rồi phải không?”

Cô cắn môi, cảm giác bị anh nhìn thấu này thật sự không ổn.

“Diệp Ân Tuấn, em mang thai anh không dỗ em à?”

Anh thấy cô hơi buồn bực, vội nói: “Được được, là anh sai, nhưng anh cảm thấy con sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc thi của em đâu, em hoàn toàn có thể làm được.”

“Thật sao?”

“Được nhiên, em là vợ ai chứ, không phải là vợ của một nhà thiết kế xe hơi nổi tiếng sao. Nhưng bán kết sẽ hơi vất cả, bà xã, em phải nghĩ cho kĩ, nếu em thật sự tham gia, con sẽ...”

“Em sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa, anh yên tâm.”

Cô biết mình muốn gì.

Đứa trẻ rất quan trọng với hai người nhưng cuộc thi với cô cũng rất quan trọng. Cô chỉ có thể tìm cách cân bằng, cô tin mình có thể làm được.

Anh không đành lòng nhìn cô vất vả như vậy, dịu dàng nói: “Thật ra cho dù em không là nhà thiết kế, anh vẫn sẽ khiến em và con được sống hạnh phúc.”

“Em biết, anh là người đàn ông có trách nhiệm, anh sẽ không để em và các con chịu khổ. Nhưng Ân Tuấn, em không muốn trở thành con chim hoàng yến được anh nuôi trong lồng. Em càng không muốn một ngày nào đó khi chúng ta nói về tài chính và xu hướng, em chỉ có thể là đứa ngốc nhìn anh cười haha, không hiểu anh đang nói cái gì. Tình yêu có thể là vừa gặp đã yêu, nhưng sau đó vẫn cần đến tài chính. Em không muốn kéo dài khoảng cách với anh, em muốn cùng anh đi thật xa, cùng anh tiến lên. Em muốn lúc anh đưa em theo cùng, là vì chúng ta là một đôi trai tài gái sắc, chứ không phải vì em chỉ có sắc đẹp. Anh có hiểu em không? Có thể em thế này sẽ hơi nhiều lời, nhưng đây cũng là lòng kiêu ngạo của em.”

Anh nghe những lời này, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Anh hiểu rồi, chỉ cần em đừng để bản thân mệt quá thì em muốn làm gì cũng được, anh sẽ không có ý kiến.”

“Cảm ơn anh, Ân Tuấn.”

Cô ôm chặt lấy anh.

Cô biết, sự bao dung của anh đối với cô cũng là biểu hiện của tình yêu. Chính vì yêu anh mới để cô được tùy ý. Không giống những kẻ khác, không cho người phụ nữ ra ngoài làm việc.

Cô cảm kích sự bao dung của anh, đồng thời cũng tự dặn mình nhất định phải làm được điều gì đó, phải để các con sống một cuộc đời bình an. Như thế mới không phụ sự chiều chuộng và bảo bọc của anh dành cho cô.

“Em có muốn ăn gì không? Bạch Tử Đồng nói em sẽ dễ đói bụng, anh làm món gì đó dễ tiêu cho em ăn nhé.”

Anh thấy cô ngủ nên không ăn được gì, có hơi đau lòng.

Giờ một mình cô ăn nhưng là nuôi cả hai mẹ con rồi.

Sức khỏe của cô phải chú ý hơn người khác một chút, việc này luôn khiến anh lo lắng.

Mười tháng mang thai, liệu cô có thể chống đỡ được những vất vả trong thai kỳ không đây?

Nghĩ vậy anh hơi do dự: “Hạ Lan, sức khỏe em hơi yếu, nếu mang thai vất vả quá thì em không cần cố chịu, nhất định phải nói với anh. Giữa em và con, anh quan tâm sức khỏe của em nhất. Em không thể xảy ra chuyện gì được. Thật ra anh nghĩ, chúng ta đã có một trai một gái, cho dù không có được đứa bé này, chúng ta cũng đã song toàn rồi phải không? Nên là...”

“Không có nên là gì cả, cũng sẽ không có ngoài ý muốn. Anh yên tâm, em biết tình trạng của mình, em cũng sẽ điều chỉnh thật tốt. Em biết anh lo điều gì, yên tâm đi, em vẫn còn đợi để cùng anh đi du lịch vòng quanh trái đất. Anh lo lắng cho em bé trong bụng là được, em không sao đâu.”

Sao cô không biết anh lo lắng điều gì chứ?

Nhưng con đã đến, cô không thể buông tay. Lần trước vì mẹ Trương, cô mất đi thiên chức làm mẹ. Bây giờ ông trời ban cho cô đứa bé này. Dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

Cô kiên định như vậy, anh cũng không còn điều gì phải nói nữa.

“Anh xuống làm cho em chút đồ ăn.”

“Được, ông xã, em muốn ăn đồ chua. Anh làm chút sơn trà cho em ăn được không?”

Mấy hôm nay cô thèm chua nhưng nhiều việc quá nên không có thời gian. Hôm nay biết mình mang thai nên lập tức nhân cơ hội này làm nũng.

Thấy cô như vậy, trái tim anh bỗng chốc tan chảy.

“Được, anh đi làm cho em.”

Anh cười đi ra khỏi phòng.

Đi trên hành lang, Diệp Ân Tuấn nhớ lại những điều năm năm trước anh làm với cô. Lúc đó quan hệ của hai người không giống hiện tại, cô mang thai cũng tự mình đi bệnh viện kiểm tra.

Lúc đó khi biết mình mang thai, chắc cô cũng đã vui và kích động như bây giờ nhỉ? Tiếc là ở bệnh viện cô lại nhìn thấy chồng mình và Sở Anh Lạc bụng bầu to tướng đang cùng nhau đi khám thai.

Càng nghĩ anh càng thấy mình không ra gì.

Sao lúc trước lại có thể lạnh lùng, cao ngạo như vậy?

May mà ông trời cho anh thêm một cơ hội, anh quyết bù đắp hết những điều anh đã nợ cô trong quá khứ.

Đang nghĩ ngợi thì anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý công ty.

“Tiểu Giang, sắp tới ngoài những gì quan trọng cần tôi ký ra, cứ gửi qua cho tôi. Những việc khác để giám đốc các bộ phận xử lý là được.”

“Vâng.”

Sau khi ngắt điện thoại, anh đi vào phòng bếp.

Hạ Lan ngơ ngẩn nhìn bụng mình một lúc rồi cười tươi như hoa.

Cô sắp làm mẹ rồi.

Lần này không giống năm năm trước, cô có ông xã che chở, có các con bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy rất đủ đầy.

Nhưng nghĩ đến chuyện không biết các con có thích cô có em bé hay không, cô lại không yên lòng.

Cô thở dài, nhớ ra bản thảo thiết kế vẫn còn ở nhà họ Hoắc, vốn định tự sang lấy nhưng bây giờ sức khỏe cô thế này, vẫn là phải gọi điện cho Hoắc Chấn Hiên.

“Chú ba, phiền chú nhờ người mang tới cho cháu bản thảo thiết kế cháu để ở trong tủ đầu giường.”

Hoắc Chấn Hiên đang đi làm, lúc nghe cô nói vậy thì liền nói: “Cháu tự về lấy đi, đồ quan trọng như vậy bị truyền ra ngoài thì không tốt. Không thì bảo Diệp Ân Tuấn qua lấy, cậu ta cũng có chìa khóa.”

Cô hơi ngượng ngùng nói: “Anh ấy đang làm đồ ăn cho cháu.”

“Mấy giờ rồi mà cháu còn ăn? Sáng nay không ăn à?”

Hoắc Chấn Hiên ký vội giấy tờ trong tay, nhân viên vẫn còn đứng đợi bên cạnh.

Thẩm Hạ Lan cắn môi, ngại ngùng nói: “Chú ba, cháu có chuyện muốn nói với chú.”

“Cháu nói đi.”

“Hình như cháu, cháu... có thai rồi.”

“Hả?”

Hoắc Chấn Hiên đứng phắt dậy làm người nhân viên đứng bên cạnh hoảng sợ.

“Thủ trưởng, anh...”

“Cậu im miệng!”

Hoắc Chấn Hiên bảo người nhân viên kia im lặng, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Hạ Lan, cháu từ từ nói, cháu vừa nói cháu làm sao?”

Thẩm Hạ Lan rất ngượng.

“Cháu có thai rồi.”

“Chết tiệt, chú út cháu đã biết chưa?”

“Cháu vẫn chưa kịp nói với chú ấy. Cháu vừa kiểm tra xong chỉ có cháu và Ân Tuấn biết thôi ạ.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoắc Chấn Hiên rất vui.

“Haha, tốt tốt. Cháu đợi đó, chú về nhà lấy bản thảo cho cháu. Chú đi, chú sắp được làm ông ba rồi, hahaha.”

Giọng cười sảng khoái của Hoắc Chấn Hiên khiến Hạ Lan rất vui.

Ngắt điện thoại xong, cô cảm thấy mình rất lâu rồi không gọi cho ba mẹ Thẩm. Gần đây đều bận rộn, đều ở nhà họ Hoắc, cũng không có tin tức gì của ba mẹ Thẩm.

Cô thấy mình không phải, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ.

Nhưng chuông điện thoại đổ rất lâu vẫn không có người bắt máy.

Cô không từ bỏ, vẫn gọi di động cho ba mẹ, nhưng truyền lại chỉ có âm thanh báo khóa máy.

Có chuyện gì vậy chứ?

Không gọi được điện thoại bàn thì chắc là vì không có nhà, nhưng di động cũng khóa là sao?

Lòng cô bất an, đứng ngồi không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.