Cục Cưng Có Chiêu

Chương 835: Chương 835: Em ở bên cạnh anh




“Tôi biết, ngày mai tôi sẽ trả lại dự án này.”

Hoắc Chấn Đình gật đầu.

“Đừng nói thẳng ra, tìm một lý do gì đó mà rút lui là được. Không được đắc tội với người khác. Cậu cũng biết, trên thương trường có nhiều mối quan hệ liên kết.”

“Tôi hiểu. Cảm ơn chú út.”

Hoắc Chấn Đình khoát tay.

Lúc Thẩm Hạ Lan pha trà xong quay lại thì đã thấy hai người họ chơi cờ.

“Không phải hai người muốn bàn chuyện hợp tác sao? Sao lại đánh cờ?”

“Nói chuyện làm ăn là cái cớ thôi, chú sợ chồng cháu mệt nên mới để chú ba của cháu nấu một mình.”

Thẩm Hạ Lan hơi tức giận.

“Chú út, chú ba sẽ buồn đó.”

“Anh ấy buồn còn hơn để cháu buồn.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì cười tươi rói.

“Vẫn là làm chú ba phải đau lòng rồi.”

Thẩm Hạ Lan đặt trà lên bàn, quay đầu nhìn ra ngoài: “Bọn trẻ đâu rồi ạ?”

“Đang chơi bên ngoài, nhưng không nghe tiếng gì nữa. Để chú ra xem xem.”

“Để cháu đi cho.”

Thẩm Hạ Lan ngăn Hoắc Chấn Đình, định ra ngoài xem thì Diệp Ân Tuấn đẩy bàn cờ một cái, đứng dậy.

“Anh đi với em.”

Hoắc Chấn Đình buồn bã.

“Diệp Ân Tuấn, chơi giữa chừng lại đẩy cờ là ý gì hả?”

“Giải trí thôi mà, cùng lắm là cho chú thắng.”

Anh nói xong thì nắm tay cô cùng đi ra ngoài.

Hoắc Chấn Đình bị chọc tức chết, rõ là anh ta thắng, gì mà cứ cho là thắng?

Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì hai người họ đã ra ngoài phòng khách rồi.

“Em tự đi được mà, anh chơi cờ với chú út đi.”

“Anh chơi kém, đi nước nào là lộ nước đấy. Vẫn phải cảm ơn em đến giải cứu anh.”

Anh nói vậy khiến cô bật cười.

Gì mà anh chơi cờ không giỏi chứ?

Người đứng ngoài như cô cũng có thể nhìn ra là anh đang nhường chú út.

Vẫn là khó cho anh rồi.

“Sau này không muốn thì anh đừng chơi, cũng không phải người già cả gì, gọi một tiếng chú út là được.”

Thấy cô lo cho mình như vậy anh rất vui vẻ.

“Không sao. Ai bảo anh ta hơn anh một bậc. Lại là chú của em, chú vui thì em mới vui chứ đúng không?”

“Anh không cần phải thế đâu.”

Thẩm Hạ Lan tủi thân thay cho anh, trước đây anh đâu có thế này? Trước đây anh lúc nào cũng cao ngạo, giờ thành ra phải bỏ đi vẻ cao ngạo đó vì cô, làm cô thấy thương.

“Có sao đâu, em vui là quan trọng nhất.”

Anh nhìn cô cười dịu dàng.

Hai người ra ngoài nhưng vẫn không thấy hai đứa nhỏ đâu.

“Bọn trẻ ở đâu nhỉ, không phải có chuyện gì rồi chứ?”

“Không đâu, bảo vệ đều ở đây, bọn trẻ không thể có chuyện gì được. Em yên tâm, chắc là đang chơi đâu đó thôi, để anh qua bên kia xem.”

Thấy cô lo lắng, anh phải trấn an nhưng trong lòng cũng có chút lo.

Thẩm Hạ Lan chạy sang hướng khác.

“Nghê Nghê, Diệp Tranh, các con ở đâu?”

Cô lo lắng gọi lớn.

Nghe thấy tiếng gọi của cô, Diệp Tranh la lên: “Mẹ ơi, bọn con ở đây, Nghê Nghê rơi xuống hồ rồi.”

“Sao?”

Cô vội vàng chạy đến.”

Diệp Ân Tuấn nhíu mày, nói với cô: “Em ở đây, anh qua đó xem.”

“Sao em đứng yên ở đây được chứ, anh đi trước đi, em sẽ sang ngay.”

Cô biết anh sợ cô không theo kịp nên mới nói như vậy, các con là quan trọng nhất, cô vội vàng nói.

Anh gật đầu, “Em cẩn thận”, nói xong tức tốc chạy về hướng hồ nước.

Diệp Tranh khóc lớn, bên cạnh cậu bé vẫn còn một cái áo khoác của Nghê Nghê.

“Tranh, sao vậy con?”

“Ba ơi, Nghê Nghê muốn bông hoa sen kia nhưng con không biết bơi, con nói để con nhờ bảo vệ hái. Em ấy đồng ý nên ngồi bên hồ đợi con nhưng con vừa chạy đi thì em ấy đã rơi xuống hồ.”

Diệp Tranh khóc rất thương tâm.

“Được rồi được rồi, con đừng khóc, không sao đâu.”

Diệp Ân Tuấn xoa đầu cậu bé, cởi áo khoác ngoài ra định nhảy xuống thì nghe Diệp Tranh nói: “Lên rồi, bọn họ lên rồi.”

Lúc này anh mới nhìn thấy một cậu bé chừng mười một mười hai tuổi ôm Nghê Nghê từ hồ nước bơi lại.

“Đưa tay cho chú.”

Anh rất căng thẳng.

Cậu bé nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn.

Anh dùng sức kéo hai đứa trẻ lên.

“Nghê Nghê!”

Anh vừa gọi con vừa bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Diệp Tranh mang áo khoác khoác lên người cậu bé kia.

“Anh Dương, cảm ơn anh đã cứu em gái em.”

“Không có gì.”

Cậu bé lấy tay lau mặt, sốt ruột nhìn Diệp Nghê Nghê.

Cô bé phun ra một ngụm nước rồi òa khóc.

“Ba ơi, con sợ.”

Cô bé ôm lấy cổ ba.

Diệp Ân Tuấn lúc này mới có thể thả lỏng được.

“Sợ mà vẫn chạy vào đây? Con bé ngốc này muốn dọa chết ba và mẹ sao?”

Thẩm Hạ Lan chạy tới.

“Nghê Nghê sao rồi?”

“Huhuhu, mẹ ơi.”

Con bé quay sang vùi vào lòng Thẩm Hạ Lan.

Thấy cô lo lắng, anh vội nói: “Không sao rồi, con bé chỉ uống mấy ngụm nước, may mà cứu kịp.”

Nói đến đây anh mới nhìn sang cậu bé kia.

“Cảm ơn cháu đã cứu con gái chú. Chú là Diệp Ân Tuấn.”

“Chào chú, cháu là Trạm Dương. Cháu sống gần đây, cháu hay chơi với hai em nhà chú.”

Dáng vẻ tự nhiên của cậu bé khiến anh rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện cậu ta hay chơi với con gái thì hơi suy nghĩ.

“Nhà cháu gần đây à?”

“Vâng, ở ngay bên cạnh.”

Trạm Dương chỉ nhà của mình.

“Được, hôm sau chú sẽ qua chơi nhé.”

“Không cần đâu ạ, Nghê Nghê không sao là tốt rồi. Cháu xin phép đi trước, chào cô chú, tạm biệt Diệp Tranh.”

“Bai bai anh Dương.”

Diệp Tranh vẫy tay với cậu bé, ánh mắt ra chiều ngưỡng mộ.

Diệp Ân Tuấn hỏi cậu bé: “Con quen anh đó à?”

“Dạ, anh Dương rất cừ. Cái gì anh ấy cũng đứng nhất, con muốn học tập anh ấy.”

Diệp Tranh rất sùng bái Trạm Dương.

Diệp Ân Tuấn nghiêm giọng nói: “Cậu ta là người thế nào con có biết không? Cứ vậy mà chơi với người ta, còn đưa tới nhà ông chú nữa.”

“Dù sao thì anh ấy cũng không phải người xấu đâu.”

Diệp Tranh bĩu môi.

Thẩm Hạ Lan sờ trán Nghê Nghê, có hơi nóng.

“Ân Tuấn, con bé sốt rồi. Chúng ta nhanh về thôi.”

“Ừm.”

Hai người đưa con về phòng khách.

Vì rơi xuống nước nên Nghê Nghê bắt đầu sốt, hai người không ở lại nhà họ Hoắc ăn cơm nữa mà đưa con bé tới bệnh viện luôn.

Cơ thể con bé hơi đặc biệt, rất dễ lên cơn sốt. Bây giờ gặp chuyện này cả hai bọn họ đều lo lắng vô cùng.

Nhìn thấy em bị sốt, Diệp Tranh áy náy.

“Là tại con, con không trông em tốt.”

“Không phải đâu con, Tranh, con đừng tự trách mình.”

Thẩm Hạ Lan tuy lo lắng cho con gái nhưng không mong chuyện này để lại ảnh hưởng tâm lý cho Diệp Tranh.

Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé lên: “Chuyện này là do ba mẹ không nói rõ với con, không phải lỗi của con nên con đừng tự trách mình. Em sẽ không sao đâu, em vẫn luôn rất mạnh mẽ mà phải không?”

“Nhưng em lên cơn sốt rồi.”

Cậu bé nói lí nhí, như khi biết mình làm sai chuyện gì đó.

“Không sao, sẽ hạ sốt dần thôi con.”

Anh rất lo lắng nhưng không muốn con trai phải lo lắng cùng mình, dù sao thì thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thẩm Hạ Lan cũng hiểu rõ điều này.

Thời gian chờ đợi thực sự rất kinh khủng.

Nhìn thấy cô lo lắng, anh bất giác nghĩ đến chuyệ năm năm qua chỉ có một mình cô chăm sóc Nghê Nghê, không biết đã bao nhiêu lần phải vào phòng phẫu thuật, mỗi lần đều không biết con có thể kiên trì được không, kiểu dày vò đó phải đau đớn hơn hiện tại nhường nào.

Anh cầm chặt tay cô, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với cô và các con.

“Mấy năm nay vất vả cho em rồi.”

Cô hơi sững sờ, sau đó là cảm giác ấm áp.

“Không có, Nghê Nghê rất kiên cường, mỗi lần vào phòng phẫu thuật đều nói với em là con sẽ bình an ra ngoài. Lần nào cũng là con bé an ủi em. Có lúc em nghĩ, làm một người mẹ, cho con bé cơ thể này là yêu con bé hay hại con bé đây?”

“Em đừng nói vậy, chuyện năm đó là do anh xử lý không thỏa đáng. Nếu có trách thì trách anh. Nếu năm đó anh nói rõ mọi điều, để em lại bên cạnh để chăm sóc thì con cũng sẽ không thành ra như vậy. Năm năm nay em vất cả rồi. Sau này anh sẽ gánh vác cùng em. Dù tương lai có chuyện gì anh cũng sẽ không rời xa em nữa.”

Cô gật đầu, vội nhìn sang nơi khác.

Cô luôn cảm thấy mình không để tâm đến ấm ức của bản thân nhưng vào lúc này, nghe những lời anh nói, rốt cuộc lại không thể kìm nén được.

Thì ra mấy năm nay cô vẫn còn oán hận.

“Được rồi được rồi, con sẽ không sao đâu.”

Anh ôm cô vào lòng.

Diệp Tranh thấy mẹ khóc cũng nắm chặt lấy tay cô: “Mẹ, con cũng sẽ ở bên mẹ. Sau này con sẽ không đi đâu hết, con sẽ ở cạnh mẹ được không?”

“Ừm.”

Cô ôm con vào lòng.

Lúc trước là Diệp Minh Triết ở cạnh cô vô số đêm mất ngủ, bây giờ là Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh, và chưa từng một lần thay đổi là Diệp Nghê Nghê đang nằm phía trong kia.

Cô thật sự hi vọng Diệp Nghê Nghê sẽ không phải tới bệnh viện nữa.

Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, hai người lo lắng không yên.

Cô lo lắng rời khỏi vòng tay anh, đi lại trên hành lang, vừa đi vừa nhìn về phía phóng phẫu thuật.

Lúc mọi người vẫn đang lo lắng thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô một mình chạy đến, cô muốn nhìn con gái đã ổn chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.