Cục Cưng Có Chiêu

Chương 518: Chương 518: Không lẽ chú đang giám sát tôi?




“Buông tay ra?”

Thanh âm của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia nghiêm nghị, khiến cho Tiểu Trương không khỏi buông tay ra, nhưng vẫn rất sốt sắng mà nói: “Bà Diệp, xin bà nhất định phải tin tôi, tôi thật sự là người của sếp Hoàng, sếp Hoàng của chúng tôi là vì tốt cho cậu Diệp mà”

“Ra ngoài!”

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng mở miệng, nhưng không muốn nói thêm gì với anh ta nữa.

Tiểu Trương có chút sững sờ.

“Rốt cuộc bà có phải là bà Diệp không vậy?

Không lẽ tình cảm của bà đối với cậu chủ Diệp là giả sao? Không lẽ bà không lo lắng đến sống chết của cậu Diệp sao?”

Thẩm Hạ Lan thấy anh ta vô cùng kích động, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghĩ ra một thứ, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện nhà chúng tôi không liên quan đến anh, bây giờ tôi là nhà thiết kế Lisa, nếu như không liên quan đến công việc thì anh vẫn nên bớt nói lại đi. Chồng tôi có thân thủ và con người thế nào tôi là người hiểu nhất, cho nên anh đừng phí tâm nữa”

Nói xong cô lại cúi đầu xuống bắt đầu làm việc.

Tiểu Trương sững người một hồi, lúc này mới có chút ủ rũ mà đi ra ngoài.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút lơ lửng, bản thiết kế trước mắt như đã thay đổi, trong đầu toàn là bộ dạng của Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?

Anh đang ở đâu chứ?

Tay của Thẩm Hạ Lan không tự chủ được mà mò vào chiếc điện thoại của mình.

Chính vào lúc này, Diệp Nam Phương đi vào.

“Chị dâu, cơm trưa của chị”

Tay của Thẩm Hạ Lan lại thu về.

“Sao lại để chú đem lên đây vậy?”

“Không có gì, em chỉ qua đây xem thử chị thiết kế như thế nào rồi đó mà, bên khách hàng dù sao cũng đang gất gấp. Chị dâu cũng đừng trách em cứ thôi thúc”

Diệp Nam Phương đặt cơm lên trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, trước khi tan ca hôm nay chắc có thể xong rồi”

“Vẫn là chị dâu lợi hại”

Diệp Nam Phương nhìn một cái, nhìn thấy thứ mà Thẩm Hạ Lan thiết kế quả thực là tốt hơn so với đám cò non kia, lúc này mới yên tâm.

“Vậy chị dâu bận rộn đi, em về trước, nhân lúc còn nóng mà ăn cơm đi, đừng để nguội”

Diệp Nam Phương nói xong thì rời đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn đồ ăn ở trước mắt, đột nhiên không có muốn ăn gì nữa.

Diệp Nam Phương sao lại có thể đến trùng hợp như vậy chứ?

Tiểu Trương vừa mới đi ra ngoài không lâu thì anh ta liền đi vào, đây hiển nhiên là một cái bây, chỉ là Thẩm Hạ Lan không biết Tiểu Trương rốt cuộc có phải người của Diệp Nam Phương hay không.

Anh ta thật sự biết tung tích của Diệp Ân Tuấn, hay chỉ là người mà Diệp Nam Phương gài vào để quấy rầy suy nghĩ của mình thôi.

Đôi con ngươi của Thẩm Hạ Lan khẽ trầm đi vài phần.

Cô lại gọi cho Diệp Ân Tuấn, nhưng đáng tiếc.

vân không gọi được. Sự bất an trong lòng cô cũng nhiều thêm vài phần.

Có khi nào anh thật sự xảy ra chuyện rồi không?

Thẩm Hạ Lan lại nhớ đến Dương Tân, gọi cho Dương Tân, đáng tiếc là bên Dương Tân cũng không có tin tức gì.

Một mình cô ăn không vào, dứt khoác đặt tất cả tâm tư vào trong bản thiết kế.

Đám cò non lần lượt quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn. còn đang làm việc, ai nấy cũng không dám rề rà, vội vàng bắt đầu công việc như lúc nấy Thẩm Hạ Lan nói.

Bộ phận thiết kế dưới sự điều động của Thẩm Hạ Lan đã có một chút siêng năng cố gắng Cuối cùng lúc sắp đến giờ tan ca, bản thảo thiết kế của Thẩm Hạ Lan đã làm xong rồi.

Cô duỗi eo một cái, định đến phòng cà phê uống ly nước, lúc đi ngang qua phòng để đồ thì nghe thấy có chút tiếng động.

Thẩm Hạ Lan không khỏi ngừng bước chân lại.

Bên trong hình như có người!

Thẩm Hạ Lan mở cửa kho ra, thì nhìn thấy Tiểu Trương bị trói tay trói chân ở đó, miệng bị nhét đồ, ưm ưm mà kêu.

Cô khẽ nhíu mày, vội vàng đi qua đó, lấy thứ đồ trong miệng anh ta ra “Bà Diệp, bà mau rời khỏi đây đi!”

Tiểu Trương có chút luống cuống.

Thẩm Hạ Lan còn định nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Cô vội vàng nhét đồ lại vào trong miệng Tiểu Trương, sau đó đóng cửa kho lại, tìm một chỗ để nấp.

Lúc cánh cửa lại bị mở ra lần nữa, người đi vào Thẩm Hạ Lan vốn không quen biết, nhưng hẳn là người của tập đoàn Hoàn Trí, bởi vì anh ta mặc đồng phục của công ty.

Khi Tiểu Trương nhìn thấy người này, sắc mặt có chút phẫn nộ.

Người đến nhìn Tiểu Trương, cười nói: “Thật là kiên nhẫn bền bỉ. Tiểu Trương, mày phải biết, theo sếp Hoàng thì mày không có được thứ gì đâu, bây giờ công việc của mày không còn nữa. Diệp tổng đã nói, chỉ cần mày chịu nói ra tung tích của sếp Hoàng thì Diệp tổng sẽ cho mày làm giám đốc bộ phận tiêu thụ. Tao nghe nói mẹ già nhà mày bị bệnh nặng, gân đây đang cần tiền có đúng không? Chỉ cần mày nói ra tung tích của sếp Hoàng thì mày muốn bao nhiêu tiền Diệp tổng cũng sẽ cho hết”

Nhưng Tiểu Trương lại lắc đầu.

Người đến lấy thứ đồ trong miệng Tiểu Trương ra, tiếp tục nói: “Sao mày lại hẹp hòi như vậy chứ? Mày xem mày đã ở công ty ba năm rồi, mà mày vẫn là một trợ lý nhỏ nhoi. Bây giờ thì ngay cả vị trí trợ lý cũng không còn nữa. Mày cũng biết đó, Diệp tổng tìm sếp.

Hoàng cũng chả liên quan gì đến mày, chỉ là một địa chỉ mà thôi, mày hà tất suy nghĩ không thông suốt như vậy? Tao nghe nói mày còn định tìm bà Diệp? Sao mày lại ngốc như vậy chứ, bà Diệp sao có thể tin lời mày nói chứ? Cho nên tao vẫn khuyên mày nên biết điều đi, ít nhất là nghĩ cho mình có đúng không nè? Mày không về nhà thì bà già nhà mày làm sao đây?”

“Các người quả đúng là không phải người! Tôi nói cho các người biết, nếu như các người dám động đến mẹ tôi, tôi có làm ma cũng không tha cho các người đâu”

Tiểu Trương phẫn nộ mà nói, đôi mắt đều đỏ.

ngầu.

“Nói dữ dẫn như vậy làm gì chứ? Chưa ai nghĩ sẽ lấy mạng của mày hết. Mày vẫn không chịu nói sao? Mày phải biết, đây là cơ hội duy nhất của mày rồi, nếu như mày còn không nói thì mày có thể sẽ thật sự không gặp được mẹ già của mày nữa đó”

Tiểu Trương sững sờ một hồi, theo bản năng cảm nhận được gì đó.

“Bọn mày sẽ gặp báo ứng! Nhất định!”

“Đáng tiếc là mày không được nhìn thấy rồi!”

Người đến trực tiếp bịt miệng Tiểu Trương lại, sau đó lại có hai người vào đưa Tiểu Trương đi.

Thẩm Hạ Lan tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này.

Cô không biết tất cả những thứ này là thật hay là bẫy do Diệp Nam Phương cố ý làm ra, để cô dính bẫy nữa, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm mà theo.

ra ngoài.

Mấy người đàn ông vác Tiểu Trương rời khỏi từ cửa sau, bọn họ né đi tất cả hệ thống camera giám sát, trực tiếp nhét Tiểu Trương vào một chiếc xe 16 chỗ lái đi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện cho người của mình, để bọn họ theo chiếc xe 16 chỗ đó, lúc cần thiết thì cứu lấy Tiểu Trương.

Người của Ám Dạ để lại một bộ phận là vì để bảo vệ Thẩm Hạ Lan, bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ có thể phái bọn họ đi.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thẩm Hạ Lan cũng không dám nán lại nữa, trực tiếp về phòng pha trà rót một ly cà phê, sau đó về bộ phận thiết kế.

“Chị dâu đi đâu thế?”

Diệp Nam Phương lại xuất hiện ở bộ phận thiết kế lần nữa, khiến cho Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút phản cảm.

“Hôm nay chú năm lần bảy lượt đến cửa thúc giục tôi, sao? Là không có niềm tin đối với tôi, hay là còn chuyện gì khác? Không lế chú đang giám sát tôi?”

Thanh âm của Thẩm Hạ Lan có chút không dễ nghe lắm.

Diệp Nam Phương vội vàng nói: “Chị dâu hiểu lầm rồi, không phải em đang gấp sao, cho nên qua đây xem tiến độ của chị”

“Nếu như thật sự gấp, thì tìm mấy nhà thiết kế tốt vào đây, chỉ mấy thực tập sinh mới của bộ phận thiết kế này, chú định cho bọn họ gánh vác trách nhiệm nặng nề sao? Nhà thiết kế trước đây đâu?”

Thẩm Hạ Lan bây giờ hoàn toàn không có hiền hoà như lúc ở nhà nữa.

Có lẽ là vì chuyện của Tiểu Trương, có lẽ là vì bây giờ Diệp Ân Tuấn vẫn chưa tin tức gì, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cứ ẩn nhẫn mãi hình như cũng không cần thiết.

Diệp Nam Phương sững sờ một hồi, nhưng vội vàng nói: “Phải, chuyện này là sơ sót của em, nhưng mà chị dâu à, chị cũng biết đó, tập đoàn Hoàn Trí này trước đây do anh trai em quản lý, có mấy người cũ luôn theo anh trai em. Bây giờ anh trai em thoái lui rồi, mấy người cũ đó cũng tự động từ chức về nhà, em nhất thời thật sự không tìm được nhà thiết kế phù hợp. Hay là như vầy đi, chị dâu vô cùng thành thạo mấy thứ này, em giao bộ phận thiết kế cho chị dâu, chị dâu muốn tuyển người hay là sao sao đó, thì đều tuỳ chị, chị thấy được không?”

Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Nam Phương lại cho mình đặc quyền như vậy, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Tôi rất thích thiết kế xe hơi, nhưng chú cũng biết, tôi đã không tham dự vào công việc của tập đoàn Hoàn Trí nữa rồi”

“Chị dâu, thứ mình thích sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được chứ? Anh trai em cũng sẽ không cho chị vứt bỏ sở thích của mình đâu. Chị ở nhà cũng không có chuyện gì làm, coi như là giúp em đi”

Diệp Nam Phương nói vô cùng thành khẩn, nhưng Thẩm Hạ Lan biết anh ta có dụng tâm khác.

“Không, tôi và anh chú sắp đi nước ngoài du lịch rồi, chuyện bên này có thể sẽ thật sự không giúp được nữa. Đợi Ân Tuấn đưa Minh Triết về, một nhà bốn người chúng tôi sẽ rời khỏi Hải Thành, cho nên chuyện của bộ phận thiết kế này chú vẫn nên tự lo liệu đi, dù sao cũng là công ty của chú hiện tại. Một công ty không có nhà thiết kế của riêng mình thì cũng không được đâu”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì đưa bản thiết kế cho Diệp Nam Phương, “Đây là bản thiết kế mà khách hàng cần, chú gửi qua đó xem đối phương có hài lòng không. Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, chú cũng biết sức khoẻ tôi không tốt lắm mà, không thể ở đây lâu được.

Càng huống hồ bây giờ tôi cũng không có thời gian suy nghĩ mấy thứ này, dù gì con trai của tôi bây giờ vẫn chưa rõ tung tích”

Lời này của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Nam Phương khẽ sững sờ, sau đó nói: “Vâng vâng vâng, làm phiền chị dâu rồi, em bảo người đưa chị dâu về”

“Không cần đâu, tôi muốn đi một mình, có lẽ có thể gặp được Minh Triết ở trên đường cũng không chừng”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối sắp xếp của anh ta.

Lúc ở nhà họ Diệp, cô bị Diệp Nam Phương coi chừng, bây giờ khó lắm mới ra ngoài được, cô phải tranh thủ một chút.

Diệp Nam Phương lần này không có ngăn cô, chỉ nói: “Vậy chị dâu chú ý an toàn đó, đến nhà rồi thì gọi cho em cuộc điện thoại, cũng để em yên tâm”

“Biết rồi”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì rời khỏi bộ phận thiết kế, đi ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí.

Cô không biết Diệp Nam Phương đang mưu tính gì, nhưng cứ cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.

Tống Khinh Dao bị Tống Đình và Tống Dật Hiên đưa đi rồi, anh ta hỏi ra được gì, Thẩm Hạ Lan cũng không rõ, vốn định hỏi thăm một chút, nhưng gần đây quá nhiều chuyện, đến nỗi cô chả có thời gian hỏi nữa.

Còn có chuyện Hoắc Chấn Đình phá huỷ câu lạc bộ bắn súng, mấy người đó rốt cuộc có mối quan hệ gì với Diệp Nam Phương không, bọn họ có khai báo gì chưa?

Mấy chuyện này Thẩm Hạ Lan đều muốn biết.

Gô bị nhốt ở nhà họ Diệp, khó lắm mới ra ngoài được, phải nghe ngóng cho xong mấy chuyện này.

Càng huống hồ Diệp Ân Tuấn biến mất rồi, không liên hệ được nữa có phải có liên quan đến mấy chuyện này không?

Thẩm Hạ Lan cũng không rõ.

Lúc cô định bắt một chiếc taxi đi tìm Tống Dật Hiên hoặc là Hoắc Chấn Đình thì điện thoại của mình đột nhiên reo lên.

Xem một cái là điện thoại của nhà tổ họ Diệp, Thẩm Hạ Lan khế nhíu mày.

“Alo?”

“Mợ chủ cả, mợ mau về đi, có người đưa cậu.

Diệp Tranh và cô Nghê Nghê đi rồi!”

Thanh âm kinh hoảng của má Hoàng trực tiếp khiến cho trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.