Cục Cưng Có Chiêu

Chương 262: Chương 262: Không phải nói em là chị dâu anh sao?




"A! Anh thả tôi xuống! Diệp Nam Phương, Sao anh có thể ở trong phòng tôi? Anh...”

"Im miệng!"

Diệp Ân Tuấn cảm thấy đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ vẫn coi anh là Diệp Nam Phương, quả thực là quá tệ hại.

"Anh còn quát tôi? Tôi là chị dâu của anh!”

Thẩm Hạ Lan tức đến mức muốn nổ tung.

Đã xảy ra chuyện gì với Diệp Nam Phương này?

Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Chẳng lẽ không phải Diệp Ân Tuấn rất hẹp hòi sao?

Cô giãy dụa, thậm chí bắt đầu quyền đấm cước đá, hoàn toàn quên mất đau đớn và mệt mỏi trên người.

Trong lòng cô chỉ có một tín nhiệm, cô không thể để cho Diệp Nam Phương tiếp tục đợi ở đây, không thể để cho anh ta tiếp tục ôm mình, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Có lẽ là do bộc phát hết tiềm năng, Thẩm Hạ Lan quơ cánh tay, không biết làm gì một bàn tay tát thẳng vào mặt Diệp Ân Tuấn, trực tiếp khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều hồ đồ.

"Cái đó, tôi không phải cố ý, nhưng anh nhất định phải thả tôi xuống, tôi là chị dâu của anh!”

Thẩm Hạ Lan yếu ớt nói, khuôn mặt nhỏ ủy khuất kia khiến Diệp Ân Tuấn lên cơn giận dữ.

"Chị dâu ông nội em!”

Anh trực tiếp nói tục.

Có thể dồn ép một người có trình độ cao như thế nói tục, Thẩm Hạ Lan chắc chắn là người duy nhất.

Nhưng Thẩm Hạ Lan không cảm thấy như vậy.

"Sao anh có thể mắng chửi người khác chứ? Tôi nói cho anh biết, tôi là... Ngô!”

Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nói xong thì đã bị Diệp Ân Tuấn ném thẳng xuống giường, một giây sau thân thể của anh đã đè lên, ngay khi Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp giãy dụa phản kháng, một nụ hôn bá đạo đã nhanh chóng đặt lên đôi môi anh đào của Thẩm Hạ Lan.

"Oanh" một tiếng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.

Đây là tình huống gì thế này?

Cô bị chú út cưỡng hôn sao?

Điều này sao có thể?

Việc này nếu như bị Diệp Ân Tuấn biết, còn không tức chết sao?

Thẩm Hạ Lan kịch liệt giãy dụa, thậm chí không quan tâm cắn Diệp Ân Tuấn một ngụm.

Một mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức tràn ngập giữa môi bọn họ.

Diệp Ân Tuấn bị thương, bất đắc dĩ đành phải buông cô ra.

"Em là chó sao?”

"Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Cút đi!”

Thẩm Hạ Lan giơ chân đạp một cước về phía Diệp Ân Tuấn, nhanh nhẹn và chính xác đến mức khiến cho người ta run sợ.

Diệp Ân Tuấn né tránh đòn công kích nguy hiểm của Thẩm Hạ Lan, lại không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan trực tiếp cầm bình hoa trên bàn, đập về phía trán Diệp Ân Tuấn.

"Tôi đã nói tôi là chị dâu của anh. Tại sao anh lại dám đối xử với tôi như vậy? Diệp Nam Phương, có phải anh muốn chết đúng không?”

Thẩm Hạ Lan tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên.

Tên khốn kiếp này thật sự là quá khốn kiếp!

Tại sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy?

Cho dù ở đây là núi cao, cho dù không có phụ nữ, anh ta cũng không thể ra tay với một người chị dâu như cô được.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp cướp lấy bình hoa trong tay cô, nhìn dáng vẻ tức sắp khóc của Thẩm Hạ Lan, không khỏi thở dài một hơi nói: "Mắt em để trên đầu à? Em nhìn kỹ một chút xem anh là ai?”

"Anh còn có thể là ai? Anh không phải là Diệp Nam Phương sao? Tôi nói cho anh biết, tôi...”

"Thẩm Hạ Lan!"

Diệp Ân Tuấn thật sự muốn dùng bình hoa trong tay mình đập vào đầu cô để xem bên trong rốt cuộc chứa vật gì? Tại sao lại khẳng định anh chính là Diệp Nam Phương vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan bị cơn tức giận của Diệp Ân Tuấn dọa cho nhảy một cái.

Vừa nhìn như thế, đột nhiên cô cảm thấy người trước mắt càng giống Diệp Ân Tuấn.

"Anh anh anh, anh đừng nhìn tôi như vậy. Đừng tưởng là khuôn mặt của anh giống anh trai anh thì tôi sẽ không làm gì anh, tôi nói cho anh biết, nếu anh lại dám làm gì với tôi, tôi sẽ thay anh trai của anh phế bỏ anh trước. Dù sao anh cũng đã có Diệp Tranh, cũng không sợ tuyệt hậu."

Lời nói này khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.

"Thẩm Hạ Lan, em thật là có tiền đồ nha. Chưa từng gặp Nam Phương, lại có thể cư nhiên coi chồng của mình thành chú út, em muốn gặp mặt chú út đến mức nào? Hả?”

Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức buồn bực trong lòng, đau giống như kim đâm.

Đầu óc Thẩm Hạ Lan chậm nửa nhịp, vẫn chưa hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, hoàn toàn quên mất việc xấu hổ rằng mình đang mặc một bộ quần áo lót để che kín thân thể.

Khắp người cô đều xanh xanh tím tím, cho dù bản thân có hình xăm che kín, nhưng vẫn không ngăn được những vết thương trên người cô.

Thấy cô ngu ngơ như vậy, Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi nói: "Trong mắt em, Nam Phương chính là người càn rỡ như vậy sao?”

"Anh không phải Diệp Nam Phương?"

"Em cứ nói đi? Anh nói mình là Diệp Nam Phương lúc nào?”

Diệp Ân Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt.

Chuyện bị vợ mình ngộ nhận trở thành một người khác thế này, cả đời anh cũng không muốn nhắc đến nữa.

Thẩm Hạ Lan cũng không dám thả lỏng.

"Chờ một chút! Anh đừng tới đây, anh nói anh là chồng tôi, anh chứng minh thế nào?”

Câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã khiến Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức bật cười.

"Anh chứng minh như thế nào? Thẩm Hạ Lan, em là heo sao? Hơi thở trên người anh em không cảm nhận được sao? Mấy ngày nay vì em mà anh ăn uống không vô, ngựa không ngừng vó chạy tới, bây giờ em nói em không biết anh, là do anh quá chiều chuộng em, hay là em bị rơi vào trong nước biển nên đầu óc hỏng rồi?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn có chút khó nghe, Thẩm Hạ Lan trực tiếp cảm thấy trên mặt nóng bỏng, nhưng vẫn phòng bị như cũ: “Sao tôi biết được anh có phải chồng tôi hay không? Mặc dù lúc anh tức giận rất giống, nhưng chồng tôi sẽ không thô lỗ ném tôi như vậy. Hơn nữa chồng thôi không phải còn có một người em trai song sinh sao? Bây giờ Ân Tuấn cũng thoát không ra được, tôi...”

"Trên mông của em có một nốt ruồi màu đỏ, ở gần vị trí phía trên bên trái, em có muốn cởi quần xuống nghiệm chứng một chút không?”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp nói ra suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, nếu để cô tiếp tục nói, có lẽ anh sẽ bị tức chết mất.

Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

Chuyện riêng tư như vậy ngoại trừ ba mẹ và Diệp Ân Tuấn, dường như thật sự không có ai biết, chứ đừng nói đến vị chú út chưa từng gặp mặt kia.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã chắc chắn người trước mặt là Diệp Ân Tuấn, nhưng nhớ tới những việc từ nãy đến giờ mình vừa làm, lại nhìn vào khuôn mặt đen xì đang tức giận của Diệp Ân Tuấn, cô đột nhiên nói: "Sao anh lại thế này? Ai muốn cởi quần trước mặt anh? Anh đi ra ngoài!”

"Ra ngoài? Bây giờ còn để anh ra ngoài? Thẩm Hạ Lan, anh thấy em là ba ngày không đánh nên nhảy lên đầu lật ngói đúng không?"

Diệp Ân Tuấn tức giận trực tiếp đi lên giường, định khống chế cô lại, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ.

"Anh đừng chạm vào em! Đi ra! Đi ra!"

Cô đánh Diệp Ân Tuấn, hoàn toàn không giống như đang giả vờ mà là thật sự bài xích việc Diệp Ân Tuấn tới gần.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi.

"Rốt cuộc là em bị sao vậy?”

"Ai nha, em đau, toàn thân em đều đau!"

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn không đi ra, dứt khoát bắt đầu giả nhu nhược.

Nói đùa!

Diệp Ân Tuấn là ai?

Cô vậy mà nhận nhầm chồng mình thành chú út, bây giờ nếu như nhận nhầm, còn không phải bị Diệp Ân Tuấn giày vò đến chết sao?

Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy toàn thân đều tan thành từng mảnh, lại bị Diệp Ân Tuấn giày vò một phen, đoán chừng mình sắp thắt cổ rồi.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xuất ra tam đại tuyệt chiêu của phụ nữ.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ!

Thắt cổ thì có thể sẽ không, nhưng khóc thì vẫn có thể!

Thẩm Hạ Lan vội vàng gạt ra mấy giọt nước mắt, vô cùng đáng thương nói: "Sao anh có thể là chồng của tôi? Lúc anh quẳng tôi ra rất hung ác, giống như kẻ thù vậy. Chồng tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy. Anh nhìn đi, toàn thân tôi đều tím xanh, bây giờ chạm một chút cũng cảm thấy đau.”

Nếu như Thẩm Hạ Lan tiếp tục kêu gào giằng co với anh, Diệp Ân Tuấn còn có thể tiếp tục căng thẳng, bây giờ thấy nước mắt của Thẩm Hạ Lan, khi nhìn đến nhưng vết thương và bầm tím trên người cô, Diệp Ân Tuấn không khỏi đau lòng.

"Muốn học được cách đánh gần, bị đánh ngã là bước đầu tiên.”

Anh thở dài một hơi, trực tiếp cầm bình rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay chà xát, lúc này mới bắt đầu xoa lên những vết xanh tím trên người Thẩm Hạ Lan.

"A..., đau đau đau! Anh nhẹ một chút!”

Thẩm Hạ Lan hô lên.

Lần này không cần phải giả vờ, nước mắt trực tiếp trào ra.

Diệp Ân Tuấn mặc dù đau lòng, nhưng cũng biết nếu những vết máu ứ đọng này không tan ra, vậy Thẩm Hạ Lan càng khó chịu hơn.

"Kiên nhẫn một chút, xoa bóp, nếu không ngày mai em sẽ hận không thể chết đi đấy!”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp, động tác cố gặng nhẹ nhàng hết sức, nhưng vẫn khiến Thẩm Hạ Lan hét lên.

Diêm Chấn ở bên ngoài nghe thấy, ít nhiều có chút đồng tình với Thẩm Hạ Lan.

Người có thể khiến Diệp Ân Tuấn đối xử như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh ta thấy không có chuyện gì liền quay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan đau đớn kêu to, cảm giống như đang bị tra tấn. Sau khi biết người trước mặt mình là Diệp Ân Tuấn, lại càng già mồm.

"Diệp Ân Tuấn, anh là tên khốn kiếp, vậy mà anh ném em như thế! A! Đau!"

Nghe Thẩm Hạ Lan hùng hùng hổ hổ, Diệp Ân Tuấn lại nhẹ nhàng cong môi.

"Không phải em nói sẽ không bỏ qua cho anh sao? Không phải nói là chị dâu anh sao?”

"Anh còn nói!"

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết, có lẽ thời điểm mất mặt nhất của cô chính là một màn cách đây không lâu kia.

Thế mà cô lại nói với chính chủ Diệp Ân Tuấn ở ngay trước mặt mình rằng mình nhớ Diệp Ân Tuấn đến mức nào, nghĩ đến thật sự cảm thấy quá mất mặt.

Rõ ràng, Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ đến điều này.

Anh cười càng thêm đắc ý.

"Không cho cười!"

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực hờn dỗi.

Diệp Ân Tuấn lại càng cười vui vẻ hơn.

"Em đã nói rồi, không cho cười!"

Thẩm Hạ Lan có chút thẹn quá thành giận, trực tiếp ngồi dậy, hai tay bịt kín miệng Diệp Ân Tuấn. Nhưng cô không biết rằng khi cô vừa ngồi dậy thì vừa vặn đem bộ phận ưu mỹ nhất của mình nhắm ngay đến trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Nhìn tú lệ sơn hà trước mắt, hơi thở của Diệp Ân Tuấn trở nên dồn dập, ánh mắt cũng trầm hơn rất nhiều, bên trong gió nổi mây phun.

Trong hơi thở tất cả đều là mùi của Thẩm Hạ Lan, miệng còn bị bàn tay nhỏ của cô bịt chặt.

Đột nhiên Diệp Ân Tuấn giở trò xấu, đầu lưỡi của anh trượt một cái lên lòng bàn tay của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy một dòng điện lướt qua, dọa đến mức cô vội vàng buông tay, trong lúc hoảng hốt, cô đã bị Diệp Ân Tuấn ôm eo, xoay người một cái trực tiếp đè cô dưới thân.

"Em đang quyến rũ anh? Đúng không?”

"Không có! Tuyệt đối không có!"

Thẩm Hạ Lan bị hù dọa, lúc này mới phát hiện quần áo của mình không được chỉnh tề, làm thế nào cũng bị nghi ngờ quyến rũ người khác, quan trọng nhất chính là, quần áo của cô là do cô tự cởi.

Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Hạ Lan trực tiếp đỏ giống như quả đào chín mọng, càng khiến cho người ta muốn phạm tội.

"Em là đồ yêu tinh."

Cổ họng Diệp Ân Tuấn xiết chặt, trực tiếp cúi đầu hôn lên miệng cô, mặc kệ Thẩm Hạ Lan giãy dụa phản kháng, Diệp Ân Tuấn đều không quan tâm bắt đầu công thành đoạt đất.

Sự lo lắng và nhớ nhung mấy ngày này, trong giờ phút này đã hoàn toàn bộc phát, anh hận không thể nhào nặn cô và nhét vào trong xương cốt của mình, đi đâu cũng mang theo người phụ nữ nhỏ này, cũng tốt hơn là khiến anh luôn phải lo lắng đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.