Cục Cưng Có Chiêu

Chương 193: Chương 193: Mẹ là xinh đẹp nhất




Bà cụ Diệp rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan đi đến trước giường của Thẩm Nghê Nghê.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại gầy như vậy, con cũng sắp không nhận ra mẹ rồi đó, là bởi vì chăm sóc anh trai bị bệnh cho nên mệt mỏi ạ?”

Thẩm Nghê Nghê đau lòng vươn bàn tay nhỏ ra nhẹ nhàng sờ lên mặt của Thẩm Hạ Lan.

Tay của cô bé thật lạnh, cũng không có nhiệt độ mà con nít nên có.

Thẩm Hạ Lan vẫn cho đó là lỗi của mình, bây giờ mới biết là nguyên nhân kéo dài của nhiều ngày mà tạo thành.

Cô khó chịu, tự trách, hối hận, có nhiều hơn là đau lòng, lúc nghe thấy Thẩm Nghê Nghê nói câu nói này ra cô lại không biết phải trả lời như thế nào, cũng chỉ nhẹ nhàng ôm Thẩm Nghê Nghê vào lòng.

“Nghê Nghê, cảm thấy mẹ đã thay đổi rồi hả?”

“Không có đâu ạ, lúc nào mẹ cũng là xinh đẹp nhất, hơn nữa con rất nhớ rất nhớ mẹ!”

Thẩm Nghê Nghê chôn ở trong ngực của Thẩm Hạ Lan làm nũng.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được thân thể của Thẩm Nghê Nghê đang co rút, có lẽ lúc này Nghê Nghê đau sắp không chịu nổi rồi, nhưng mà vẫn luôn lấy khuôn mặt tươi cười đối mặt với cô, đối mặt với cuộc sống.

Cô chua xót hỏi: “Nghê Nghê, có đau không con?”

“Không đau ạ.”

Nghê Nghê vẫn nở nụ cười cười, có chút miễn cưỡng.

Rốt cuộc nước mắt của Thẩm Hạ Lan cũng nhịn không được mà rơi xuống.

“Ở trước mặt của mẹ không cần phải cố gắng chống đỡ đâu, mẹ biết là hiện tại Nghê Nghê rất khó chịu, có đúng không. Nghê Nghê rất mạnh mẽ, mẹ rất vui, nhưng mà mẹ không hi vọng Nghê Nghê vẫn luôn tự chống đỡ một mình, nói cho mẹ biết đi có đau không?”

“Dạ đau.”

Thẩm Nghê Nghê thu hồi lại nụ cười, cái mũi nhíu lại, thân thể lại đến gần Thẩm Hạ Lan theo bảng năng.

“Mẹ ơi, con không biết tại sao sau khi đến nơi này thì thân thể của con lại trở nên rất là đau luôn, nhưng mà bà nội với ba đối xử với con tốt như vậy, anh Diệp Tranh cũng đang an ủi con, con sợ con nói đau thì bọn họ sẽ ghét con.”

“Con bé ngốc này, không có người nào ghét con đâu, ba con với lại bà nội, mẹ và anh Diệp Tranh đều sẽ rất thích Nghê Nghê. Mẹ biết là Nghê Nghê đau, mẹ cũng đau, mẹ cũng bị ngã bệnh, cũng giống như là Nghê Nghê, đều cần phải chữa trị, nhưng mà trước tiên chúng ta phải chiến thắng bản thân mình, có biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan đau lòng xoa tóc của Thẩm Nghê Nghê, tâm trạng cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Nghê Nghê ngước đầu lên, cặp mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Hạ Lan, cúi thấp đầu hỏi: “Mẹ ơi, có phải là ba nuôi không thích Nghê Nghê không, có phải là bởi vì căn bệnh của Nghê Nghê cứ mãi không dứt cho nên ba nuôi mới quyết định không cần Nghê Nghê nữa.”. ngôn tình hoàn

“Con nói linh tinh cái gì đấy? Nghê Nghê đáng yêu như thế, ai cũng sẽ thích Nghê Nghê.”

Tình trạng của Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.

Ban đầu cô dự định nói cho Nghê Nghê nghe Đường Trình Siêu đã làm ra những chuyện đó, nhưng mà trước đó bà cụ Diệp đã thức tỉnh cô.

Trẻ con luôn vô tội.

Năm năm qua Đường Trình Siêu ở trong lòng của Thẩm Nghê Nghê gần như giống với sự tồn tại của một người ba, nếu như bây giờ nói cho Thẩm Nghê Nghê biết sự thật nói không chừng Thẩm Nghê Nghê có thể chịu đựng được hay không.

Về điểm này, bà cụ Diệp suy nghĩ chu toàn hơn so với cô.

Thẩm Nghê Nghê cũng không bởi vì lời nói của Thẩm Hạ Lan mà tâm trạng có chỗ chuyển biến tốt hơn, cô bé thấp giọng nói: “Chính tai còn nghe thấy dì Trương nói với những người xấu kia rồi, phải tìm được con sau đó không thể để cho con sống được, dì Trương chính là thư ký của ba nuôi, chắc chắn là ba nuôi không thích con, bây giờ con lại đau như thế nữa, có phải là không trị được rồi không mẹ?”

“Con đừng có nói linh tinh.”

Thẩm Hạ Lan không biết là Thẩm Nghê Nghê đã nghe thấy những lời nói tàn nhẫn như vậy, trong lúc nhất thời cô càng thêm đau lòng.

Thẩm Nghê Nghê cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Không có sao đâu, mẹ ơi, nếu như con thật sự không trị hết bệnh thì con không cần phải trị nữa, mẹ mang con về nhà đi, có được không mẹ. Con nhớ anh trai, anh Diệp Tranh nói là sẽ dẫn con đến khu vui chơi, con biết là sức khỏe của con không cho phép nhưng mà con có thể đi nhìn mà, nếu như thật sự không thể chữa trị được nữa, không cho phép mẹ khóc đâu, còn có anh trai ở bên cạnh của mẹ nữa mà, mẹ không cô đơn.”

“Lại nói cái gì nữa đấy?”

Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Nghê Nghê vào trong lờng, bất tri bất giác nước mắt lại chảy xuống.

“Minh Triết là Minh Triết, con là con, hai đứa đều là bé cưng trong lòng của mẹ, ai cũng không thay thế được ai hết. Mẹ muốn con phải sống cho thật khỏe, muốn con vui vẻ khỏe mạnh mà sống, con có thể mà Nghê Nghê, ba của con là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, là ông trời của Hải Thành, cho dù như thế nào thì thì ba cũng sẽ có cách chữa trị khỏi cho con, nếu như con thật sự có chuyện gì đó thì mẹ phải biết làm gì đây?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan khàn khàn, lặng lẽ nghẹn ngào.

Ông trời đối xử với cô thật là không tốt, nhiều năm gặp trắc trở như vậy tại sao vẫn còn không thể để cho bé cưng của cô tốt một chút.

Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóc, vội vàng luống cuống tay chân muốn lau nước mắt cho cô.

“Mẹ không khóc, Nghê Nghê không đau, thật sự không đau.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trắng bệch, lòng bàn tay đều bị móng tay đâm rách, chút đỏ hồng này lại càng Thẩm Hạ Lan càng thêm khó chịu hơn.

“Đau cũng không sao hết, mẹ cùng với con, từ giờ trở đi cho dù con ở đâu thì mẹ cũng sẽ ở bên cạnh của con.”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Thẩm Nghê Nghê.

Chung quy Thẩm Nghê Nghê vẫn không kiên trì nổi, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn nghe mẹ hát.”

“Được rồi, Nghê Nghê muốn nghe bài nào?”

“Mẹ hát cái gì Nghê Nghê cũng thích hết á.”

Thẩm Nghê Nghê cuộn tròn ở trong ngực của Thẩm Hạ Lan, cả người đều đang run rẩy.

Trong đôi mắt của cô bé đã có nước mắt ứa ra, trên trán lại là mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, nhưng mà cô bé lại kiên cường không khóc một tiếng.

Thẩm Hạ Lan thật sự hi vọng là cô bé có thể khóc, nếu như cô bé khóc rồi có lẽ là ở trong lòng của cô cũng sẽ không còn khó chịu như vậy, nhưng mà bây giờ lại cảm giác dường như đang lăng trì làm cả người cô như sắp điên lên.

Nhưng mà cô lại đồng ý với yêu cầu của Thẩm Nghê Nghê.

“Trường đình ngoại, cổ đạo biên sơn, thủy bích liên thiên...”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng ngân nga bài ca dao mà Thẩm Nghê Nghê thích nghe, hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.

Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cũng tan nát.

Từ nhỏ anh đã cảm thấy là không có cái gì mà mình không làm được, nhưng mà bây giờ dưới tình huống như vậy anh lại cảm thấy không có cách nào hết.

Hai người con gái ở bên trong đều là người quan trọng nhất của anh, nhưng mà bây giờ anh cũng chỉ có thể đứng ở đây mà đau khổ, lại không có cách nào.

Bà cụ Diệp thở nhẹ một tiếng: “Bây giờ đã đến lúc này rồi, cũng chỉ có Thẩm Hạ Lan mới có thể để Nghê Nghê kiên trì.”

“Nhưng mà bản thân của Hạ Lan cũng là người bệnh, cô ấy rất yếu rồi, mấy ngày qua căn bản cũng không ăn uống được bất cứ cái gì. Mẹ, mẹ nói xem có phải đời trước con đã làm ra chuyện xấu gì không, đời này ông trời mới có thể trừng phạt vợ con của con như vậy?”

“Con đừng có nói tào lao.”

Bà cụ Diệp biết năng lực chịu đựng của Diệp Ân Tuấn rất mạnh, nhưng mà hiện tại ít nhiều gì cũng đã có chút nát tan.

Mọi chuyện cứ đến dồn dập, là người đều sẽ không chịu được.

Tống Đình không biết trở về từ lúc nào, anh ta đứng ở đằng sau lưng của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Diệp tổng, chuyên gia đã đến rồi.”

“Mau mời vào.”

Đúng vào lúc này, Thẩm Hạ Lan hoảng hốt kêu lên một tiếng, dọa bọn người Diệp Ân Tuấn vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Sao vậy?”

“Nghê Nghê ngất rồi.”

Hai mắt của Thẩm Hạ Lan rưng rưng, đôi tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà thân thể của cô vẫn còn đang co rút như cũ.

“Nhanh đưa vào phòng phẫu thuật đi!”

Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng chạy về phía phòng phẫu thuật.

“Tống Đình trực tiếp đưa chuyên gia đến phòng phẫu thuật.”

Diệp Ân Tuấn vừa chạy vừa nói.

“Vâng!”

Tống Đình không dám làm chậm trễ, xoay người chạy đi.

Thẩm Hạ Lan muốn đi theo sau, nhưng mà vừa bước xuống giường liền cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa là đầu đã ngã xuống đất, may mắn là có người đỡ cô.

“Con đừng gấp, Ân Tuấn đã sắp xếp xong xuôi rồi, Nghê Nghê không có việc gì đâu, mẹ đảm bảo với con cho dù là nhà họ Diệp có tán gia bại sản thì cũng sẽ chữa khỏi cho Nghê Nghê mà.”

Giọng nói của bà cụ Diệp vang lên, Thẩm Hạ Lan rất cảm động.

“Thật sự xin lỗi, năm năm qua...”

“Quá khứ đều đã trôi qua hết rồi, mặc kệ ai đúng ai sai, bây giờ chúng ta cũng là vì Nghê Nghê. Hạ Lan, mặc dù là mẹ không biết rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì, nhưng con là một người mẹ, hiện tại Nghê Nghê rất cần con, nhưng mà dựa vào tình huống cơ thể hiện tại của con con không có cách nào ở bên cạnh Nghê Nghê được, con có hiểu chưa?”

Bà cụ Diệp là đang nói thật.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan khó chịu nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.

“Con biết, con không sao đâu mà, con chỉ là không bước qua được rào cản tâm lý đó, con...”

“Con suy nghĩ kỹ lại những chuyện mà con đã trải qua thật sự còn quan trọng hơn so với Nghê Nghê ư?”

Trong mắt của bà cụ Diệp có chút khôn ngoan, đột nhiên lại đâm vào trái tim của Thẩm Hạ Lan.

Trên thế giới này không có người nào quan trọng hơn so với Nghê Nghê và Minh Triết.

“Đối với con mà nói, Nghê Nghê là mạng sống của con.”

“Vậy thì những chuyện mà con đã trải qua, cho dù là cái gì đi nữa thật ra cũng đều không còn, không phải sao? Chỉ cần con không sợ thì chính con sẽ chiến thắng bản thân mình, cái gì cũng không sao cả, Nghê Nghê rất kiên cường, con có thể giáo dục ra con cái như thế này nói rõ con cũng là một người mẹ rất vĩ đại, rất mạnh mẽ, mẹ thay nhà họ Diệp cảm ơn con. Con bé với độ tuổi nhỏ như vậy mà cũng đang cố gắng chống đỡ vì con, vì Minh Triết, con bé không khóc một tí nào, con bé thật sự không đau ư? Hạ Lan, có một số việc mà ngoại trừ bản thân con thì cũng không có ai giúp được con đâu, mẹ tin tưởng là con có thể giáo dục Nghê Nghê xuất sắc như vậy thì chính con cũng có thể chiến thắng mình, không phải sao?”

Lời nói của bà cụ Diệp làm cho Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.

“Con xin lỗi, trong lúc nhất thời con nghĩ không thông.”

“Con không cần phải xin lỗi với mẹ đâu, con không hề có lỗi với bất cứ ai hết, trái lại là chúng ta có lỗi với con, nhà họ Diệp có lỗi với con. Nhưng mà con cũng nên cho chúng ta có thời gian để đền bù, có đúng không? Năm năm qua Ân Tuấn sống như là một cái xác không hồn, cuộc hôn nhân vào năm năm trước của các con mẹ không quan tâm, không hỏi han, là do mẹ cảm thấy các con không có kết quả. Ân Tuấn không phải là một đứa bé xúc động, lại xúc động cưới con, nhưng mà từ khi cưới con thì Ân Tuấn quả thật đã thay đổi, chỉ là chính nó không biết mà thôi. Trận cháy đó rất kỳ quặc, đến bây giờ bọn mẹ cũng không có thời gian để đi điều tra, dù sao con cũng phải giữ lại thể lực cho mình vì chuyện năm đó tìm ra chân tướng, không phải sao? Còn có Minh Triết nữa, là cháu trai mà mẹ vẫn chưa gặp mặt, hiện tại sống chết còn chưa biết, có rất nhiều chuyện đang chờ đợi con. Hạ Lan, Nghê Nghê không có vấn đề gì đâu, tin tưởng mẹ, tin tưởng Ân Tuấn, cũng tin tưởng thực lực của nhà họ Diệp, bây giờ điều mà con cần chính là con phải ăn, lúc này Ân Tuấn cũng đã yếu rồi.”

Trong ánh mắt của bà cụ Diệp mang theo một tia khẩn cầu.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra.

Diệp Ân Tuấn cũng giống như là cô, đều là ba mẹ của bọn nhỏ, mặc dù nói năm năm qua nỗ lực tương đối ít nhưng mà đó cũng là bởi vì Diệp Ân Tuấn không biết sự tồn tại của bọn nhỏ.

Bây giờ anh đã biết rồi, anh vẫn còn chưa tự mình thực thi trách nhiệm của một người ba mà Thẩm Minh Triết lại mất tích dưới mí mắt của anh, Nghê Nghê lại biến thành cái dạng như thế này.

Nếu như bây giờ cô lại xuất hiện vấn đề gì, ai có thể đảm bảo là Diệp Ân Tuấn có thể chịu đựng được.

Ba ngày qua, cô giày vò chính mình, cũng đang khiêu chiến Diệp Ân Tuấn, gần như là không có ngày nào anh được ngủ ngon giấc, đôi mắt với quầng thâm xanh tím mệt mỏi không chịu nổi. Bây giờ Nghê Nghê lại trở thành cái dạng này, nếu như cô cũng ngã xuống thì có thể sẽ trở thành cọng cỏ cuối cùng áp đảo Diệp Ân Tuấn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.