Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1004: Chương 1004: Người nhà họ hoắc chúng ta không có kẻ ngốc




Chẳng lẽ là do mình lầm?

Trên thực tế Phương Thiến thực sự đã chết rồi?

Thẩm Hạ Lan có chút không chắc.

“Được rồi, đừng nghĩ tới những thứ này nữa, cứ để Diệp Ân Tuấn lo liệu, nếu anh ta muốn dọn dẹp nhà họ Diệp thật sạch sẽ vậy thì cứ dọn dẹp đi. Trong khoảng thời gian này, cháu cứ ở lại đây bầu bạn với hai lão già này.”

Lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Cái gì mà lão già chứ? Chú mới ba mươi tuổi.”

“Đã gần bốn mươi rồi.”

Hoắc Chấn Hiên thở dài nói: “Chắc là chúng ta không thể giúp nhà họ Hoắc nối dõi tông đường được rồi. Cháu xem, ai lại nguyện cưới hai ông chú già như chúng ta.”

“Em có người thích mà, không giống anh.”

Câu nói của Hoắc Chấn Đình lại khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Chú đang yêu đương ư?”

“Yêu ai được chứ, có mà yêu ma ấy.”

Hoắc Chấn Hiên ngay lập tức lật bài Hoắc Chấn Đình.

Hai người họ cứ anh một câu, em một câu, ngược lại vô cùng vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, rồi đột nhiên nhìn thấy bức ảnh chân dung của bà cụ Hoắc.

“Chú, chú ba, cháu vào thắp hương cho bà nội được không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Hoắc Chấn Hiên dẫn Thẩm Hạ Lan đến từ đường.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan đến từ đường nhà họ Hoắc, nhưng lần này cô cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.

Bà cụ Hoắc trước đây không phải người khiến người khác thích, nhưng cuối cùng bà cụ lại vì Thẩm Hạ Lan mà qua đời, vì chuyện này mà cô thực sự không còn oán trách gì bà cụ nữa.

Quỳ trước bức chân dung của bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan nặng nề dập đầu ba cái.

Trong mắt ngấn lệ.

“Bà nội, cháu xin lỗi.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nói lời xin lỗi với bà cụ Hoắc, nhưng đáng tiếc là bà cụ sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.

Hoắc Chấn Hiên đứng sang một bên, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đau lòng như vậy, không kiềm chế được mà lên tiếng: “Hạ Lan, đừng buồn, cháu là con gái của anh cả, người mà mẹ chú cảm thấy có lỗi nhất chính là anh cả. Năm đó nếu không phải bà ấy nhất quyết cho anh cả đi lính thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cháu lại là giọt máu của anh cả, mẹ chú có thể làm mọi thứ vì cháu. Chỉ cần cháu sống tốt, nhà họ Hoắc chúng ta cũng sẽ tốt.”

“Nhưng chính cháu đã hại chết bà nội, nếu không phải vì cháu, bà nội sẽ không…”

“Mọi chuyện qua rồi, chúng ta đều hiểu ý của bà ấy, cháu không nên tự làm khó mình. Cháu khóc như vậy, cả chú và chú ba đều đau lòng.”

Hoắc Chấn Hiên kéo Thẩm Hạ Lan đứng dậy.

Thẩm Hạ Lan lau nước mắt, thắp hương xong cho bà cụ Hoắc rồi mới rời khỏi từ đường.

Bọn trẻ vẫn đang chơi trong sân.

Thẩm Hạ Lan không khỏi cong môi nhìn chúng vui vẻ chơi đùa.

Mấy ngày nay Diệp Tranh đều muộn phiền không vui, nhưng bây giờ cũng đang chơi cưỡi ngựa gỗ với Diệp Nghê Nghê, nụ cười hạnh phúc kia thật sự có thể chữa lành tâm bệnh.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ cần nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, cô sẽ cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc không thể giải thích được.

“Mẹ, mau tới đây! Chúng ta cùng chơi!”

Diệp Nghê Nghê nhanh mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng vẫy tay với cô.

Thẩm Hạ Lan cười lắc đầu nói: “Hai đứa cứ chơi đi, mẹ hơi mệt.”

“Mẹ, mẹ bị bệnh sao? Mấy ngày nay con thấy mẹ lúc nào cũng mệt mỏi?”

Diệp Nghê Nghê giống như bà cụ non hỏi han Thẩm Hạ Lan, tiếp tục nói: “À, mẹ ơi, có phải mẹ sắp sinh cho con và các anh một em trai hoặc một em gái đúng không? Trên TV người ta bảo là, luôn thấy mệt trong người chính là sắp có em bé đó.”

Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.

“Con học được mấy thứ linh tinh này ở đâu thế? Mẹ sẽ không sinh thêm em trai và em gái nữa, đời này sẽ không sinh nữa.”

“Mẹ, lẽ nào bụng của mẹ có bệnh, nên không sinh được nữa?”

Câu nói ngô nghê của Diệp Nghê Nghê như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Hạ Lan.

Cô chợt cười khổ.

Nghĩ đến đứa con trước đây của mình, cô tự nhủ lòng không nên oán trách gì nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng xót xa.

Hoắc Chấn Đình nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói vậy, liền vội vàng đẩy xe lăn đi tới.

“Nghê Nghê, ba mẹ cháu có ba đứa là được rồi, thêm đứa nữa sẽ rất mệt.”

“Vậy sao? Nhưng cháu nhỏ nhất nhà, cháu cũng muốn làm chị.”

Diệp Nghê Nghê chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

Thẩm Hạ Lan có chút khổ sở, nhưng biết bọn trẻ không thể ý thức được nỗi buồn của mình, vì vậy cô không thể không cười nói: “Nghê Nghê, con vẫn có thể làm chị mà, dì Đồng của con đang có em bé, sau khi em bé ra đời có thể làm em trai hoặc em gái của Nghê Nghê rồi.”

“Có thật không ạ?”

Diệp Nghê Nghê tỏ ra vô cùng thích thú.

“Đương nhiên là thật, mẹ đã nói dối con bao giờ chưa?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Nghê Nghê vui sướng nhảy cẫng lên.

“Cẩn thận chút.”

Diệp Tranh thấy con bé không để ý mà nhảy cẫng lên, liền vội vàng nhắc nhở.

Hạ Lan ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Nghê Nghê thích thú như vậy, không khỏi đặt tay lên bụng.

Nếu cô có thể mang thai thì tốt rồi.

Hoắc Chấn Hoa biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, anh ta nói nhỏ: “Trẻ con nói xong liền quên ngay, cháu đừng để trong lòng.

Hơn nữa cháu cũng không nên sinh nữa, nhiều con quá lại mệt, không tốt chút nào.”

“Chú, không cần an ủi cháu, cháu biết chú đang an ủi cháu. Nếu có thể, cháu vẫn hy vọng có thể sinh một đứa nữa cho Diệp Ân Tuấn. Khoảng thời gian Diệp Minh Triết và Nghê Nghê lớn lên, anh ấy chưa từng được thấy qua, đây là tiếc nuối lớn nhất trong đời của anh ấy, mặc dù anh ấy không nói ra, nhưng cháu hiểu.”

Giọng Thẩm Hạ Lan hơi thấp xuống.

“Con bé ngốc, nếu một người đàn ông thực sự yêu cháu, cho dù cháu không sinh con cho anh ta, anh ta vẫn sẽ đặt cháu trong lòng. Còn nếu người đàn ông đó không yêu cháu, cho dù cháu có sinh cho anh ta một đàn con cũng vô ích. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, có thời gian thì trau dồi kiến thức chuyên môn, kiếm lấy tấm bằng tốt hoặc giành giải thưởng gì đó đi.”

“Sao cơ ạ?”

Thẩm Hạ Lan nhất thời ngây người.

“Chú, ý của chú là sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình lắc đầu nói: “Cháu ấy à, cả ngày chỉ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn mà quên mất ngành học của mình rồi à?”

“Không có ạ.”

“Còn nói không có, bây giờ đã là tháng mấy rồi? Cuộc thi nhà thiết kế còn một tháng nữa là bắt đầu, cháu đã báo danh chưa?

Hay là cháu định yên ổn ở nhà làm bà Diệp hả?”

Nghe được lời nói của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu.

“Cháu sẽ không. Cháu muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình. Cháu không muốn trở thành bà nội trợ toàn thời gian.”

“Vậy còn không mau báo danh đi, trễ nữa là không kịp đâu.”

Nghe Hoắc Chấn Đình nói vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng trở về phòng, mở điện thoại lên.

Quả nhiên, cuộc thi nhà thiết kế xe hơi quốc tế còn mấy giờ nữa là đóng đăng ký.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở trang web, điền thông tin của mình, sau đó ấn tham gia cuộc thi.

Sau khi làm tất cả những điều này, cô phát hiện ra Hoắc Chấn Đình đang ngồi trên xe lăn và dựa vào cửa nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhõm.

“Người nhà họ Hoắc chúng ta không có kẻ ngốc. Chúng ta chờ cháu đem huy chương vàng trở về.”

“Được ạ.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười nói.

Hoắc Chấn Hiên vẫn tự mình xuống bếp, nói là để mừng Thẩm Hạ Lan đưa bọn trẻ về nhà mẹ đẻ.

Thẩm Hạ Lan không ngăn được anh ta, không thể làm gì khác hơn là vào bếp phụ giúp, nhưng lại bị Hoắc Chấn Hiên đẩy ra ngoài.

“Cháu cứ chờ ăn là được.”

Hoắc Chấn Đình dường như đã quen với nếp sống như vậy, cười híp mắt nói.

So với Hoắc Chấn Hiên, Thẩm Hạ Lan vẫn có phần gần gũi với Hoắc Chấn Đình hơn.

“Chú, trong lúc này mà cháu lại rút lui, không hay cho lắm đúng không?”

“Có gì mà không hay? Cháu cứ rút lui để học hành, những chuyện khác cứ để chú với chú ba lo. Chú cũng nghe nói nhà Tống Dật Hiên xảy ra chuyện. Chú biết đoạn tình cảm của cháu và Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên ban đầu vì cháu mà suýt nữa mất mạng, cháu yên tâm, phần ân tình này, nhà họ Hoắc sẽ trả thay cho cháu. Chú đã bàn bạc với Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn rồi, ba gia đình sẽ cùng nhau tìm kiếm tin tức của Trương Mẫn, cháu cứ chuyên tâm học tập cho thật tốt. Bọn nhỏ đã có chúng ta chăm sóc.”

Nghe Hoắc Chấn Đình nói vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong ngực ấm áp.

“Vẫn là chú tốt nhất.”

“Bây giờ mới biết chú tốt? Vậy mà sau lâu như vậy không về nhà? Chú không biết cháu đã trải qua chuyện gì, Diệp Ân Tuấn nói chúng ta mới biết, con bé ngốc này, cháu câm hay sao, bị ủy khuất, oan ức như vậy sao không gọi điện cho chú và chú ba?

Cháu có coi chúng ta là người thân không? Cháu xem, nếu không phải gặp được Lam Tử Thất thì thật không biết giờ cháu ra sao rồi. Lỡ có chuyện gì không hay xảy ra với cháu, cháu nói chú với chú ba sau này biết ăn nói với ba cháu thế nào?”

Hoắc Chấn Đình nói một hơi dài, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Nguy rồi!”

“Sao vậy? Tự dưng hô lên cái gì thế!”

“Chú, không nói với chú nữa, cháu về phòng trước.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy vào phòng mình.

Hoắc Chấn Đình không biết cô bị làm sao, chỉ có để mặc cô, dù sao chuyện trong nhà, anh ta và anh ba đều có thể giải quyết được.

Sau khi Thẩm Hạ Lan lao vào phòng, liền đóng cửa lại, rồi gọi điện cho Lam Tử Thất.

Đã lâu vậy rồi mà không hề có tin tức gì của Lam Tử Thất, ở biên giới, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Cũng trách thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho Thẩm Hạ Lan phải phân thân ra giải quyết, hết sức mệt mỏi, thiếu suýt nữa quên béng chuyện này.

Điện thoại vẫn vang lên tiếng tút kéo dài.

Thẩm Hạ Lan không bỏ cuộc, tiếp tục ấn gọi, nhưng hồi lâu vẫn không có ai trả lời.

Cô chợt thấy lo lắng.

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Càng nghĩ, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy không ổn.

Không còn cách nào khác, cô gọi thẳng cho Tống Đình.

“Tống Đình, gần đây anh có liên lạc với Tử Thất không? Tôi vừa gọi cho cô ấy mà không ai trả lời. Anh có biết cô ấy hiện ở đâu không?”

Thẩm Hạ Lan sốt sắng hỏi.

Tống Đình thở dài nói: “Mợ chủ à, cách đây không lâu tôi có liên lạc với Tử Thất, nhưng cô ấy không có nhiều thời gian để nói chuyện với tôi, nói rằng rất bận, hơn nữa còn nói đây là nhiệm vụ cô giao phó, mợ chủ à, sếp Diệp chèn ép tôi cũng thôi đi, với tính khí của Tử Thất, cô không nên giao cho cô ấy nhiệm vụ gì cả, tôi sợ cô ấy sẽ làm mọi việc hỏng bét.”

Nghe Tống Đình nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan đã yên tâm phần nào.

“Xin lỗi anh, lúc đó tôi thực sự không thể phân thân ra được, chỉ có thể nhờ bọn Tử Thất qua đó, hiện tại tôi không thể liên lạc với họ được. Nếu anh gọi được cho Tử Thất, phiền anh bảo cô ấy gọi lại cho tôi được không?”

Thẩm Hạ Lan khẩn cầu.

Tống Đình đương nhiên đồng ý, nhưng sau đó anh ta lại hỏi.

“Mợ chủ, mẹ của Tống Dật Hiên, bà Lưu Mai mất tích có phải có liên quan đến mẹ tôi không? Hai người không cần giấu tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.