Cục Cưng Có Chiêu

Chương 715: Chương 715: Thế giới này thật sự quá nhỏ




“Minh Triết.”

Thẩm Hạ Lan hét to lên.

Diệp Minh Triết quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang nhanh chân chạy về phía mình, cậu bé hơi nghi hoặc một chút.

“Mẹ, mẹ chạy chậm một chút đi, coi chừng bị té.”

Diệp Minh Triết vội vàng bước lên đón cô.

Thẩm Hạ Lan dùng một tay kéo Diệp Minh Triết ra đằng sau, cảnh giác nhìn chiếc xe jeep trước mắt, hỏi: “Các người là ai, đến đây làm gì?”

Đối phương là một người đàn ông hết sức trẻ tuổi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan che chở cho Diệp Minh Triết như vậy thì không khỏi ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng giải thích: “Chị đừng hiểu lầm nha, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi.”

“Xem cái gì chứ? Nơi này đã là một nơi hoang vu, có cái gì đáng để xem?”

Lòng cảnh giác của Thẩm Hạ Lan vẫn không giảm.

Người đàn ông có chút xấu hổ mà nói: “Tôi biết nơi này là nơi đã bị bỏ hoang, tôi muốn tới ra đây thăm một chút, lúc còn bé tôi đã từng nghe ba mẹ tôi nói nơi này là quê hương của bọn họ, bây giờ đã nhiều năm như vậy rồi tôi muốn trở lại thăm nơi đã từng nuôi dưỡng ba mẹ tôi là một nơi như thế nào.”

“Ba mẹ của cậu?”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

Không phải đã nói người ở đây đã qua đời trong biến cố lần đó rồi hả?

Tại sao lại có người sống sót?

“Đúng vậy đó, lúc mười tám tuổi ba mẹ tôi đã rời khỏi đây, đi ra ngoài làm việc, cho đến lúc muốn trở lại thì nơi này đã không còn tồn tại nữa rồi.”

Người đàn ông bước xuống xe, đứng tại vùng đất này, sắc mặt mang theo một tia bi thương.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.

Xem ra nơi này vẫn có người đời sau tồn tại.

“Cậu có nhớ tên ông nội của cậu không?”

“Ông nội của tôi tên là Trương Đại Hải.”

Lời nói của người đàn ông làm Thẩm Hạ Lan ngơ ra một chút.

Lúc nãy khi dọn dẹp bài vị trong từ đường, đúng là cô đã nhìn thấy tên Trương Đại Hải.

“Nơi này đã được chúng tôi mua lại rồi, sau này sẽ trở thành khu vực tư nhân, nếu như cậu đã đến đây vậy thì đi vào xem một chút đi, chồng tôi đang dọn dẹp từ đường ở bên trong, đồng thời cũng đang chuẩn bị tu sửa lại.”

“Tu sữa hả?”

Người đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng có vẻ vui mừng.

“Xin chào, tôi tên là Trương Vũ, tôi có thể mang bài vị của ba mẹ tôi về đặt cùng một chỗ được không. Chị yên tâm đi, tôi sẽ đưa tiền mà, mặc kệ là bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố gắng kiếm, dù sao thì nơi này cũng là quê hương của ba mẹ tôi, tôi muốn bọn họ có thể lá rụng về cội.”

Trương Vũ thành khẩn nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Cậu đi hỏi chồng của tôi đi, mẹ của anh ấy cũng là người ở đây, đã rời nhà rất nhiều năm rồi, hiện tại đã qua đời, dự định đưa về đây chôn cất.”

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô.”

Trương Vũ vui vẻ đi theo Thẩm Hạ Lan vào trong từ đường.

Trên đường đi, Thẩm Hạ Lan đều nắm thật chặt tay của Diệp Minh Triết, sợ cậu bé đi mất.

Diệp Minh Triết cảm nhận được sự khẩn trương của Thẩm Hạ Lan, liền vô cùng yên tĩnh đi theo Thẩm Hạ Lan.

Sau khi đi vào trong từ đường, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang dọn dẹp.

Trương Vũ nhìn thấy từ đường đã sụp đổ, mà bài vị thì chỉnh tề sạch sẽ đặt ở một bên, ánh mắt của anh ta có hơi ẩm ướt.

“Ân Tuấn, nói với anh một chuyện.”

Thẩm Hạ Lan nói những lời Trương Vũ lại một lần.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta thấp giọng nói: “Là người nhà họ Trương thì nhanh chóng làm việc đi.”

“Hả? À, được.”

Lúc bắt đầu Trương Vũ không kịp phản ứng, sau khi có phản ứng thì nhanh chóng bắt tay vào công việc tu sữa.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn vô cùng nhiệt tình, cũng không muốn quấy rầy anh, mang theo Diệp Minh Triết trở về trang trại.

Tô Nam theo tới, Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

“Sao anh lại đến đây?”

“Tại sao tôi lại tới đây hả? Hai vợ chồng các người thật là thú vị quá nha, đều là người cần phải châm cứu, bây giờ nói đi thì đi, còn không chào hỏi với tôi, muốn làm gì? Các người không cần mạng nữa có đúng không, tôi chính là trời sinh phạm tiện đó, một mình ném vợ con đến đây để điên khùng với các người.”

Tô Nam thở phì phò.

Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ: “Anh cũng biết tính tình của Ân Tuấn rồi đó, huống hồ gì thím Trương là nút thắt trong lòng của anh ấy, không gở nút thắt này ra anh ấy sẽ không vui vẻ.”

“Vậy cũng không thể không muốn sống được chứ, tôi nói cho các người biết nha, cũng chính là hai người các người đó, là người khác thì tôi sẽ không đến đây đâu. Tử Đồng vừa mới mang thai, tôi cũng không thể để cô ấy xảy ra sai sót gì.”

“Cái gì? Anh nói Tử Đồng mang thai hả, không phải cô ấy không thể…”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dừng lại câu chuyện.

Tô Nam lại không quan trọng, phất tay nói: “Tôi biết là cô muốn nói cái gì, thân thể Tử Đồng là bởi vì tôi không thể mang thai, và cũng coi là đời này không có con, nhưng mà ông trời thương chúng tôi, cũng là may mắn do Diệp Thanh mang đến. Sáng sớm ngày hôm nay Tử Đồng kiểm tra là đã mang thai, cho nên hai người các người làm ơn hãy cố gắng phối hợp với tôi tôi chữa trị cho hai người các người nhanh một chút, tôi muốn về sớm để chờ sinh với vợ tôi.”

Tô Nam nói nói trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bọn họ.

Diệp Minh Triết cười nói: “Có phải là Diệp Thanh đã có em trai em gái rồi không ạ?”

“Đúng vậy đó.”

“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ mới sinh em trai em gái cho con với Nghê Nghê vậy?”

Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan không biết trả lời như thế nào.

Đời này cô còn có cơ hội có con nữa à?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền nghĩ đến thím Trương, nhưng mà tất cả đều đã trôi qua hết rồi, cô cũng không biết lấy tâm trạng như thế nào để đối mặt với thím Trương.

“Con có em gái mà, đừng có làm rộn.”

“Nhưng mà con còn muốn có em trai, có em ra thì tốt hơn.”

Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút cô đơn.

Tô Nam vội vàng nói: “Được rồi, sao con lại tham lam như vậy chứ, chờ dì Bạch của con sinh em trai em gái, con phải giúp đỡ chú dì chăm sóc cho em bé đó có biết chưa?”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ!”

Diệp Minh Triết hết sức vui mừng.

Thẩm Hạ Lan cảm kích nhìn Tô Nam, sau đó lại bắt đầu để Tô Nam châm cứu chữa trị.

Diệp Ân Tuấn và Trương Vũ bận rộn một hồi, mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi.

“Lúc vừa về đây có suy nghĩ như thế nào?”

Diệp Ân Tuấn tùy ý tán gẫu.

Trương Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Linh vị của ba mẹ tôi không có chỗ để đặt.”

“Không có chỗ để đặt là có ý gì?”

“Bọn họ là bởi vì hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng mà lúc đó xảy ra chút hiểu lầm, hiện tại linh vị của bọn họ không được đặt ở nơi mà bọn họ nên ở, tôi chỉ có thể để bọn họ phải sống ở một nơi khác, đáng tiếc là cuối cùng không phải nhà của mình, cho nên tôi nghĩ đến đây xem một chút, nếu như có thể thì tôi sẽ mang tro cốt của bọn họ về đây.”

Lúc nó ra những lời này, Trương Vũ vô cùng khổ sở.

Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi rõ ràng, thấp giọng nói: “Tôi sẽ tìm người đến xử lý nơi này, chắc là cần khoảng một tuần lễ, cậu cứ xem thử xem, nếu như thời gian kịp lúc cậu cứ mang ba mẹ cậu về đây, nói thật thì tôi cũng trở về đây để an táng cho mẹ mình.”

“Cảm ơn anh anh Diệp.”

Trương Vũ vội vàng nói cảm ơn.

“Cậu làm công việc gì vậy?”

“Tôi còn học đại học, chưa tốt nghiệp, có điều là bây giờ tôi đang đi làm rồi. Anh cứ yên tâm đi, tôi có thể trả nổi tiền bài vị ba mẹ mà.”

Trương Vũ cho là Diệp Ân Tuấn sợ mình sẽ không đưa tiền, vội vàng nói tới chuyện này.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Tiền cái gì mà tiền, đều là người cùng thôn, cậu học ngành nào vậy?”

“Quản lý tài chính.”

“Tốt nghiệp rồi thì đến Hải Thành tìm tôi.”.

Diệp Ân Tuấn đưa danh thiếp của mình cho Trương Vũ.

Lúc Trương Vũ nhìn thấy danh thiếp của Diệp Ân Tuấn, anh ta ngơ ngẩn cả người.

Tập đoàn Hoàn Trí nổi tiếng đến cỡ nào, anh ta biết tới, anh ta căn bản cũng không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội bước vào công ty này.

“Anh là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí hả?”

“Đúng vậy, có đều cũng là người cùng một thôn, chỉ cần thành tích của cậu đủ ưu tú thì tập đoàn Hoàn Trí tôi sẽ có một vị trí cho cậu.”

“Cảm ơn Diệp tổng, cảm ơn.”

Trương Vũ lập tức kích động đỏ vành mắt.

Lúc Thẩm Hạ Lan trở về bọn họ vẫn còn đang nói chuyện.

“Đang trò chuyện cái gì vậy, cơm cũng không ăn.”

Thẩm Hạ Lan mang đồ ăn ra, Tô Nam cũng đi theo tới.

“Sau cậu lại đến đây?”

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Tô Nam thì có chút bất ngờ.

“Các người đúng là một cặp vợ chồng mà, hỏi cũng y chang nhau. Sao tôi là đến đây hả? Cậu cho rằng tôi thích đến đây lắm à, thần kinh của cậu bị đau, tôi cần phải châm cứu cho cậu, nếu như vợ của cậu học xong rồi tôi tình nguyện không đến đây.”

Tô Nam lại càng phiền muộn hơn nữa.

Lúc này Diệp Ân Tuấn nhớ đến cơn đau đầu của mình.

Anh nhẹ giọng nói: “Tôi không sao đâu.”

“Bây giờ không có chuyện gì, sau này có chuyện, cậu nhanh chóng đi ăn cơm đi, ăn xong thì để tôi châm cứu cho cậu.”

Tô Nam cũng biết tính tình của Diệp Ân Tuấn, lười biếng phải thương lượng với anh.

Trương Vũ nhìn thấy có người lạ đến đây, vội vàng đứng dậy nói: “Để tôi đi dọn dẹp một chút.”

“Ăn cơm trước đi.”

Thẩm Hạ Lan thấy cậu trai này coi như là một người thành thật, liền cản Trương Vũ lại.

“Ăn đi, ăn no rồi mới có sức làm việc.”

Diệp Ân Tuấn cười cười.

Thấy bọn họ như thế này, Trương Vũ ngượng ngùng ngồi xuống.

“Cảm ơn nha.”

“Ăn nhanh lên đi.”

Mấy người bọn họ vẫn còn tính là hòa hợp.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Ân Tuấn đang châm cứu, Trương Vũ dự định xem xem có thể làm gì không, điện thoại của anh ta liền vang lên.

Trương Vũ nhìn màn hình điện thoại, sau đó nở nụ cười nghe điện thoại.

“Chị, đã lâu lắm rồi chị không gọi điện thoại cho em.”

“Đúng vậy đó, chị sao rồi, vẫn ổn chứ?”

“Ổn.”

Trương Vũ mở loa ngoài theo thói quen.

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại, không khỏi ngây ra một lúc.

Cô nhìn chằm chằm vào Trương Vũ, cũng không lên tiếng.

Trương Vũ với chị nói chuyện vài câu, nhìn ra được tình cảm hai chị em bọn họ rất tốt.

Chị gái sợ là Trương Vũ không có tiền ở bên ngoài để mình chịu oan ức, cứ luôn biểu thị muốn gửi tiền qua cho Trương Vũ.

Trương Vũ nói là không cần đâu.

“Em có thể kiếm tiền mà, chị, chị cứ tiết kiệm lại đi, tương lai làm quà cưới cho mình.”

“Thằng nhóc thối này, chị mới lớn có bao nhiêu chứ, không cần đồ cưới đâu.”

“Được rồi, không nói với chị nữa, em đang ở bên ngoài, một lát nữa gọi điện thoại cho chị.”

Trương Vũ cúp điện thoại, khóe miệng tràn đầy nụ cười.

Thẩm Hạ Lan thấy Trương Vũ đã cúp điện thoại thì sau đó mới hỏi: “Trương Vũ có phải chị của cậu tên là Trương Mẫn không thế?”

“Hả? Chị Diệp, chị biết chị của tôi hả?”

Lời xác nhận của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ.

Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ ra Trương Mẫn lại là người ở đây, thế mà cô lại gặp gỡ em trai Trương Vũ của Trương Mẫn ở đây.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, lúc trước chị của cậu là nhân viên trong công ty du lịch chúng tôi, là một nhân tài rất tốt.”

“Thật vậy hả? Vậy mong mợ Diệp chăm sóc cho chị tôi nhiều thêm một chút, con người của chị tôi rất tùy tiện, có đôi khi sẽ không biết làm người, nói chuyện cũng thẳng thắn, nhưng mà chị ấy không có ý đồ gì xấu đâu, có đôi khi là nói chuyện không dễ nghe, chị đừng để trong lòng nha.”

Trương Vũ không ngừng nói tốt cho Trương Mẫn, làm cho Thẩm Hạ Lan vô cùng ghen tị với tình cảm chị em thắm thiết này.

“Không đâu, cô ấy rất tốt, cậu cứ yên tâm đi, trước mắt chị cậu đang ở Tây Song Bản Nạp, có thời gian thì hai người gặp nhau một lần?”

“Đừng mà, tuyệt đối đừng nói cho chị của tôi biết tôi trở về đây.”

Hành động của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan thấy bất ngờ.

“Tại sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.