Cục Cưng Có Chiêu

Chương 897: Chương 897: Tôi cần người đứng sau lưng




Trong hộp chuyển phát nhanh đặt một búp bê barbie vỡ nát!

Barbie trên người dính đầy màu đỏ tươi của máu, trên người dùng kéo cắt thành không ra hình dáng gì cả, làm cho người ta có cảm giác kinh hãi vô cùng.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi, nhanh chóng kéo Diệp Minh Triết vào lòng, đồng thời che mắt cậu bé lại.

“Đừng xem.”

Diệp Minh Triết có hơi chút bị giật mình.

Tuy nói là đã cùng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan trải qua rất nhiều việc, nhưng viêc này là lần đầu, trong lòng cậu bé đả kích không nhỏ.

Diệp Minh Triết tóm chặt lấy cổ tay áo của Diệp Ân Tuấn, lâu lắm cũng chưa định thần lại được.

Đồng tử của Hoắc Chấn Hiên có chút lạnh giá.

“Cái này là cho Hạ Lan sao? Ý gì vậy?”

“Thật gây sợ hãi.”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng không quá tốt.

Hoắc Chấn Hiên cầm hộp chuyển phát nhanh lên là muốn tìm địa chỉ, không ngờ rằng vốn dĩ là không hề có địa chỉ gửi đi.

“Cái này rốt cuộc là ai chứ?”

Đầu mày của Hoắc Chấn Hiên chau lên.

Anh ta và Diệp Ân Tuấn nghĩ ra rất nhiều khả năng xảy ra, duy nhất không nghĩ đến loại đó, cái này nếu bị Thẩm Hạ Lan nhìn thấy, khả năng dọa cho đứa trẻ sợ rồi.

“Tôi về kiểm tra xem.”

Diệp Ân Tuấn nói xong, nhìn Diệp Minh Triết vẫn là hơi chút cảm giác ko ổn, hỏi một cách lo lắng: “Cần xuống dưới uống chút nước không?”

“Con không sao cả.”

Diệp Minh Triết lắc đầu, sau đó rời bỏ trong lòng của Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Bây giờ chuyển phát nhanh còn chưa gửi địa chỉ hàng và gọi điện thoại đã đưa bưu kiện cho cha được sao?”

Câu nói này nhắc nhở Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên.

“Địa chỉ không có, điện thoại thì sao nhỉ?”

Hai người nhanh chóng tìm kiếm gói chuyển phát nhanh, quả thật không có số điện thoại.

Hoắc Chấn Hiên có chút nản lòng, Diệp Ân Tuấn nhìn như là đang nghĩ việc gì đó.

“Cậu nghĩ cái gì vậy?”

Hoắc Chấn Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn với dáng vẻ như đang nghĩ việc gì đó, không kìm được liền mở mồm hỏi rằng.

Diệp Ân Tuấn nói nhỏ rằng: “Minh Triết nói không sai, chuyển phát nhanh bây giờ đều là dùng tên thực, nếu không có điện thoại liên hệ và địa chỉ bưu kiện gửi đi, công ty chuyển phát nhanh không thể gửi cho anh, trừ khi......”

“Trừ khi cái gì hả?”

Hoắc Chấn Hiên hơi chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết hai mắt nhìn đối chiếu nhau, ánh mắt hai người đều có chung một đáp án.

“Trừ khi là công ty chuyển phát nhanh này tự mình gửi bưu kiện đi.”

Diệp Minh Triết thay Diệp Ân Tuấn nói nốt câu nói này.

Hoắc Chấn Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Vậy thì còn đợi gì nữa? Nhanh chóng đi xem là công ty chuyển phát nhanh nào, chúng ta dễ dàng tìm thấy, khả năng là đối phương bây giờ đang khoái trí tưởng tượng chúng ta ra thế nào nhỉ.”

Hoắc Chấn Hiên nói xong quay người đi luôn.

Diệp Ân Tuấn nhìn một chút địa chỉ, sau đó nói với Diệp Minh Triết: “Minh Triết, con ở lại chăm sóc mẹ và các em được không?”

“Được, nhưng ba cần chú ý an toàn nhé.”

Đôi mắt của Diệp Minh Triết hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp hơn.

“Được thôi. Ba nhất định chú ý an toàn.”

Anh xoa đầu của Diệp Minh Triết, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Diệp Minh Triết ở nhà, Diệp Ân Tuấn vẫn là yên tâm nhất, huống hồ còn có A Tử và Triệu Ninh.

Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên lái cùng một loại xe đi tới công ty chuyển phát nhanh, đúng lúc nhìn thấy một người quen, thậm chí Diệp Ân Tuấn hiểu ra mọi thứ rồi.

Anh một tay nắm lấy Phương Nhất Tường hỏi: “Chuyển phát nhanh là anh gửi sao?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Phương Nhất Tường một mực phủ nhận.

Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức bật cười, anh bỏ Phương Nhất Tường ra, phía sau có hai tên vệ sĩ đi vào.

“Sếp Diệp, ngài có căn dặn gì không ạ?”

“Tôi muốn nghe thấy đáp án chuẩn xác, đáng tiếc anh ta không muốn nói, vậy làm phiền các cậu.”

Diệp Ân Tuấn nói là không quan tâm, nhưng lại khiến Phương Nhất Tường có chút sợ hãi.

“Này, Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì vậy? Đánh người là phạm pháp đấy!”

Diệp Ân Tuấn lại hình như chẳng nghe thấy gì, nhẹ nhàng nói rằng: “Đánh người à? Tôi đánh chưa nhỉ?”

Trong lúc nói Diệp Ân Tuấn lùi ra sau hai bước, nhường cho bọn họ cự ly thoải mái.

Vệ sĩ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, nhanh chóng hiểu ý của anh, mấy người nhanh chóng lên phía trước, trong nháy mắt vây Phương Nhất Tường ở bên trong.

Phương Nhất Tường lập tức tránh khỏi.

“Diệp Ân Tuấn, anh có vấn đề phải không? anh đến đây tìm tôi, đối với tôi như vậy, anh muốn gì đây? Các người bắt chị của tôi không nói, bây giờ còn muốn hại chết tôi phải không? Như vậy đúng không?”

Nghe thấy Phương Nhất Tường nói một cách không biết xấu hổ như vậy, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ra tay, đánh một đòn cực mạnh vào bụng của anh ta.

Phương Nhất Tường nhắm trúng thời cơ, nhanh chóng muốn dựa vào nắm đấm này bỏ chạy, lại không ngờ rằng hễ quay đầu đã bị người của Diệp Ân Tuấn khống chế.

“Anh muốn trốn đi đâu hả?”

Diệp Ân Tuấn giọng điệu lạnh lùng khiến Phương Nhất Tường không cầm được lạnh cả người.

“Anh rốt cuộc là muốn gì?”

“Chuyển phát nhanh là anh gửi phải không?”

Diệp Ân Tuấn giơ dao vào người hỏi.

“Chuyển phát nhanh gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì cả.”

Phương Nhất Tường một mạch cự tuyệt, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh lùng nói: “Anh tin không, tôi có thể dùng một trăm cách để anh nói ra sự thật, anh muốn thử không?”

Vệ sĩ hai bên còn đang đứng hai bên của Phương Nhất Tường vừa giữ vừa xem, phía trước là dáng vẻ hung dữ của Hoắc Chấn Hiên, Phương Nhất Tường hơi chút sợ hãi.

“Tôi không biết chuyển phát nhanh nào cả, các người không thể cố đấm ăn xôi để khai ra được”

“Cố đấm ăn xôi? Anh nói chuẩn chứ?”

Diệp Ân Tuấn lên phía trước, một tay tóm lấy xương bả vai của Phương Nhất Tường.

Phương Nhất Tường đau đến mức lập tức kêu lên.

“Ôi trời ơi, đau quá! Diệp Ân Tuấn, mau bỏ tôi ra!”

“Nói, chuyển phát nhanh là thế nào? Ai bảo anh làm như vậy?”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đưa tới trước mặt Phương Nhất Tường.

Phương Quyên bị bắt rồi, anh cảm thấy dọa Phương Nhất Tường như vậy không giải quyết được gì cả, cũng cho người bỏ giám sát anh ta, không ngờ người đàn ông này có gan như vậy, lại dám dọa dẫm Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thật sự hối hận mình có chút tấm lòng từ thiện.

Phương Nhất Tường từ trên người của Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một chút sát khí, nói: “Tôi là muốn báo thù cho chị, thật không có ý nào khác, hơn nữa, các anh xem gan tôi rất nhỏ, tuy là dọa bằng chuyển phát nhanh, nhưng tôi cũng chỉ làm đến đây thôi, nhiều hơn tôi không dám. Sếp Diệp, anh Hoắc, các người tha cho tôi nhé.”

Nói xong Phương Nhất Tường không kể xương cốt quỳ xuống bọn họ.

Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên coi thường nhất là loại đàn ông này.

“Mau đứng lên!”

Diệp Ân Tuấn một tay kéo Phương Nhất Tường lên, nói lạnh lùng: “Tôi cần là người đứng đằng sau anh.”

“Làm gì có ai đứng sau chứ, tôi là muốn báo thù cho chị. Chị tôi ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy, không có được gì cả, bây giờ muốn một ít tài sản làm sao chứ? Các người còn đưa chị ấy tới sở cảnh sát, tôi nếu không vì chị ấy làm chút gì, tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, đúng đó! Chuyển phát nhanh là tôi gửi, các người có thể làm gì được tôi chứ?”

Phương Nhất Tường dáng vẻ không coi cái chết là gì, lập tức khiến bọn họ nhìn ánh mắt khác.

“Có nghĩa khí đấy! Có điều tôi cũng không ngốc, nếu như anh nói không có ai sai khiến, vậy cho tôi biết trong hộp chuyển phát nhanh của tôi đựng cái gì hả?”

Vấn đề này là thực sự hỏi đúng tim đen của Phương Nhất Tường rồi.

Hiển nhiên là anh ta không biết trong hộp chuyển phát nhanh là cái gì.

Vậy thì hộp chuyển phát nhanh đó có phải là do Phương Nhất Tường gửi không đây? nếu là tại sao anh ta lại không biết đồ gì?

Lẽ nào phía sau của Phương Nhất Tường thực sự có người sai khiến sao?

Diệp Ân Tuấn thưc sự không hiểu được.

Suy nghĩ của Hoắc Chấn Hiên và Diệp Ân Tuấn giống nhau.

Anh ta tóm lấy cổ áo của Phương Nhất Tường, xách anh ta lên.

"Không nói đúng không? Tôi cảm thấy anh có thể đi vào làm bạn với chị anh, có lẽ hai chị em các người có nhiều chuyện muốn nói hơn."

Phương Nhất Tường co quắp lại một chút, nhưng vẫn cắn môi dưới nói: "Tôi thật sự không biết các người đang nói cái gì cả. Tôi cũng đã thừa nhận tôi là người gửi món hàng chuyển phát nhanh đó rồi, các người còn muốn thế nào?"

"Chính anh đã gửi chuyển phát nhanh, anh có biết bên trong là cái gì không?"

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Phương Nhất Tường, câu nói đầu tiên chọc thủng lời nói dối của anh ta.

Phương Nhất Tường đảo mắt nhìn khắp nơi, không dám nhìn Diệp Ân Tuấn.

"Tôi quên không được sao? Trí nhớ của tôi không tốt."

"Anh..."

Hoắc Chấn Hiên tức giận muốn động tay, lại nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Thôi bỏ đi, cũng không hỏi ra được cái gì từ miệng của anh ta. Chúng ta đi thôi."

"Đi? Chỉ như vậy mà đã dễ dàng tha cho anh ta sao? Nếu như Hạ Lan lại nhận phải thứ gì kỳ lạ thì làm sao bây giờ?"

Hoắc Chấn Hiên nghĩ đến đây là đã nổi giận đùng đùng.

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng cười trộm của Phương Nhất Tường lúc nghe thấy anh muốn bỏ qua cho anh ta, cười lạnh nói: "Chú ba, chúng ta ồ ạt đến tìm Phương Nhất Tường như vậy, sau đó chúng ta lại bỏ qua cho anh ta, để anh ta hoàn hảo không bị gì cả, chú nói xem người ở sau màn sẽ tin tưởng Phương Nhất Tường không nói gì với chúng ta sao?"

Hoắc Chấn Hiên lập tức rõ ràng.

"Cũng đúng."

Anh ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném Phương Nhất Tường xuống đất.

Hiển nhiên, Phương Nhất Tường cũng kịp phản ứng lại.

"Diệp Ân Tuấn, anh quá nham hiểm rồi đó!"

"Không còn cách nào, đây là lựa chọn của chính anh, anh nên cảm ơn tôi vì hôm nay tôi hơi lười ra tay."

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.

"Đ*t! Chẳng phải anh lười biếng gì cả, anh là..."

Nói tới chỗ này Phương Nhất Tường đột nhiên khựng lại.

Anh ta phát hiện mình thật sự không đủ đẳng cấp để đấu với Diệp Ân Tuấn, cho nên anh ta thông minh ngậm miệng.

Diệp Ân Tuấn thấy anh ta như thế, anh biết cho dù thế nào Phương Nhất Tường cũng sẽ không nói.

Trong con ngươi của anh thoáng qua vẻ lạnh lùng.

"Đi thôi."

Diệp Ân Tuấn nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Hoắc Chấn Hiên khẽ cau mày, cũng đi ra ngoài theo.

"Này, cậu thật sự định bỏ qua đầu mối này sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.