“Mẹ kiếp, cái tên công tử bột này muốn chết rồi.”
Tên đàn em của Chu Tứ cười nhạo, nhưng mà một giây sau bọn họ liền cười không nổi nữa.
Đòn tấn công tàn nhẫn của Tống Dật Hiên làm bọn họ quân lính tan rã.
Trương Mẫn lo lắng muốn chết đi được, ngồi ở trong xe thiếu chút nữa đã muốn báo cảnh sát, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy thân thủ của Tống Dật Hiên thần kỳ như vậy, hai mắt đều ngây dại.
Đây quả thật là công tử bột Tống Dật Hiên mà cô ta quen biết đó à?
Chu Tứ nhìn thấy Tống Dật Hiên là một người có học võ, biết là mình động phải miếng sắt rồi, anh ta nhanh chóng tiến lên nhưng mà cũng không kịp cứu đàn em của mình trở về, ngay cả chính anh ta cũng không thể qua nổi ba chiêu của Tống Dật Hiên liền bị khống chế.
Tống Dật Hiên cười ha hả nói: “Cái đám lưu manh nhỏ nhoi như bọn mày mà còn có ý đồ với tao, Lưu Thi Văn không điều tra rõ ràng à, tao đã nói với cô ta rồi, lúc ông đây chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, cái loại người như bọn mày căn bản cũng không xứng đáng để tao phải ra tay có biết chưa hả?”
Trương Mẫn nghe thấy mà sửng sốt một hồi.
Chu Tứ nghe thấy Tống Dật Hiên là bộ đội giải ngũ, lập tức có chút hối hận, sớm biết như vậy thì anh ta đã không khinh địch như thế rồi.
“Làm gì vậy, xem ra vẫn còn không phục có đúng không, tao chuyên trị cái bọn không phục.”
Lúc nói chuyện, Tống Dật Hiên lại đánh bọn họ một lần nữa, thẳng cho đến khi bọn họ hoàn toàn không đứng dậy nổi mới thôi, thậm chí còn phải nằm trên giường một tháng trời.
“Bọn mày biết nên nói như thế nào rồi chứ.”
Sau khi Tống Dật Hiên hoạt động gân cốt xong, lúc này mới lắc lắc cánh tay bước lên xe.
Trương Mẫn một mặt ngu ngơ nhìn anh ta.
“Choáng váng rồi?”
Tống Dật Hiên cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã cứu vớt được chút hình tượng ở trước mặt của Trương Mẫn.
Anh ta đắc ý vuốt vuốt tóc của mình, cười tủm tỉm nói: “Có phải là phát hiện tôi rất ngầu không?”
Trương Mẫn vô thức gật đầu, sau đó đột nhiên lại phát giác mình bị Tống Dật Hiên nắm mũi dắt đi, ghê tởm nhất đó chính là cái tên đàn ông thối tha này còn mang theo vẽ mặt đắc ý, không khỏi mím môi nói: “Có cái gì để đắc ý đâu chứ? Cho dù anh có biết đánh thì anh vẫn là công tử bột như cũ mà thôi.”
“Mẹ kiếp, sao mà ông đây vẫn còn là công tử bột vậy hả, có phải là mắt nhìn của cô bị mù rồi không?”
Tống Dật Hiên thật sự không thích cái từ công tử bột này đâu.
Trương Mẫn mím môi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đi nhanh lên đi, để người ta nhìn thấy không tốt đâu.”
“Tôi là phòng vệ chính đáng, là do bọn họ quá yếu kém.”
Mặc dù Tống Dật Hiên nói như vậy nhưng mà anh ta vẫn lái xe ra khỏi con đường núi.
“Anh nói xem Lưu Đông và Lưu Thi Văn đối xử với chúng ta như thế này, anh lại đánh người của bọn họ, hợp tác dự án lần này có khi nào có vấn đề không đây?”
Trên đường đi, Trương Mẫn suy nghĩ đến vấn đề này.
“Cô thật sự giao cái thẻ đánh bạc lên trên người của Lưu Đông hả?”
Tống Dật Hiên có chút buồn cười mà nhìn Trương Mẫn.
“Nhưng mà nơi đây Lưu Đông là con rắn đầu đàn, nếu như anh ta không đồng ý chúng ta căn bản cũng không có cách nào thúc đẩy được.”
“Cô gái ngốc nghếch này, trên thương trường nước sâu lắm, nếu như cô thật sự muốn lăn lộn trên thương trường, đi theo ông đây mà học hỏi đi. Được rồi, để tôi dẫn cô đi gặp người ta.”
Tống Dật Hiên nói xong thì lại thay đổi phương hướng.
“Đi gặp ai vậy?”
Trương Mẫn có chút bất an, cứ luôn cảm thấy đi khắp nơi với Tống Dật Hiên đều là bất ngờ, khắp nơi đều là chuyện kỳ lạ, cô ta căn bản cũng không nghĩ ra một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không đoán trước được một giây sau Tống Dật Hiên lại muốn làm cái gì.
Người đàn ông này thật sự có chút cảm giác giống như sương mù.
Nhận ra Trương Mẫn đang nhìn mình chằm chằm, Tống Dật Hiên tự luyến nói: “Sao vậy, cảm thấy tôi rất đẹp trai hả, yêu tôi rồi?”
“Xí!”
Trương Mẫn vội vàng quay đầu đi.
Mặc dù là người đàn ông là có chút bản lĩnh, nhưng mà quá tự luyến.
Trương Mẫn nhìn phong cảnh ở bên ngoài, thời gian dần dần trôi qua, xe chạy vào trong thành phố, Tống Dật Hiên dừng xe trước cổng một câu lạc bộ.
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì vậy?”
“Cô sợ cái gì, tôi còn có thể ăn cô sao?”
Tống Dật Hiên cảm thấy Trương Mẫn đối với mình chắc chắn có hiểu lầm gì đó, nếu không thì tại sao cứ luôn có bộ dạng đề phòng sói vậy chứ?
Trương Mẫn bị Tống Dật Hiên nói vậy thì có chút xấu hổ.
Cô ta bước xuống xe đi theo Tống Dật Hiên bước vào trong câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này được trang trí rất tốt, còn nhất định phải là hội viên mới có thể đi vào.
Lúc Trương Mẫn đi vào cùng với Tống Dật Hiên, giống như là lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên, khắp nơi đều cảm thấy mới lạ.
Tống Dật Hiên và Trương Mẫn tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian dài, cũng không thấy cô ta quê mùa, cười nói: “Một ly nước ở đây đều trên ba trăm nghìn, một lát nữa cô đừng uống nhiều quá nha.”
“Hả? Vậy tôi không uống đâu.”
Phản ứng và lời nói của Trương Mẫn lập tức để Tống Dật Hiên vui vẻ.
“Lừa cô đó, sao cô lại ngây thơ như vậy chứ.”
“Tống Dật Hiên, anh có ý gì?”
Trương Mẫn tức điên lên, dự định xoay người đi khỏi liền nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Cô không muốn làm chuyện Thẩm Hạ Lan đã giao cho cô hả? Không muốn làm thì cô cứ đi đi, tôi không sao hết.”
“Anh thật là đáng ghét!”
Trương Mẫn thở phì phò quay trở về.
“Đi đâu đây?”
Cô ta biết là mình rất quê mùa, rất không có mặt mũi, cùng với nhị thế tổ Tống Dật Hiên từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng không có cách nào so sánh được, giữa bọn họ giống như sự chênh lệch giữa mây và bùn, nhưng mà cứ luôn bị Tống Dật Hiên trêu kiểu như vậy, cô ta thật sự tức giận đó có được không hả?
Cô ta cũng biết vui giận mà.
Nhìn thấy Trương Mẫn thật sự tức giận, Tống Dật Hiên vội vàng nói: “Được rồi, không đùa cô nữa, đi theo tôi đi.”
Trương Mẫn cũng không nói gì thêm, một đường trầm mặc đi theo Tống Dật Hiên vào trong phòng.
Trong phòng đã có người ở đó.
Lúc Trương Mẫn và Tống Dật Hiên bước vào, đối phương liền vội vàng đứng dậy cười ha hả nói: “Tống tổng, anh có thể đến đây, tôi thật sự rất vui.”
“Tôi cũng vậy, mời ngồi.”
Tống Dật Hiên vừa mới bước vào đã đi về phía chính giữa của căn phòng.
Trương Mẫn nhìn thấy Tống Dật Hiên ngồi ở chỗ đó, mặc dù anh ta chỉ tùy ý ngồi nhưng mà loại khí phách tràn đầy tự tin khi giơ tay nhấc chân vẫn làm cho cô ta lau mắt mà nhìn.
Lúc này Tống Dật Hiên cùng với Tống Dật Hiên bình thường cà lơ phất phơ thật sự không giống nhau.
Tống Dật Hiên nhìn thấy Trương Mẫn cứ đứng ở cửa không biết làm như thế nào, vội vàng vẫy vẫy tay với cô ta.
“Trương Mẫn, đến đây ngồi xuống bên cạnh tôi.”
“À.”
Trương Mẫn không tự nhiên bước tới ngồi ở bên cạnh Tống Dật Hiên.
Trong chóp mũi của cô ta đều là khí tức ở trên người Tống Dật Hiên.
Người đàn ông nhìn thấy Trương Mẫn khéo léo như thế rồi lại nhìn Tống Dật Hiên, cười hỏi: “Tống tổng, đây là...”
“Trợ lý của tôi, Trương Mẫn. Trương Mẫn, đây là Lưu Hi, em họ của Lưu Đông.”
Lời giới thiệu của Tống Dật Hiên làm Trương Mẫn ngây ra một lúc, nhưng mà vẫn nhanh chóng khôi phục lại, chào hỏi với Lưu Hi.
Lưu Hi thấy thái độ của Tống Dật Hiên đối với Trương Mẫn không bình thường, chính vì vậy mà thái độ đối với Trương Mẫn cũng rất tôn trọng.
“Cô Trương khách khí rồi.”
“Được rồi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn đi, không đủ thì trực tiếp gọi tiếp, biết chưa?”
Tống Dật Hiên sờ sờ đầu Trương Mẫn, ánh mắt cưng chiều làm cho tất cả mọi người lập tức hiểu địa vị của Trương Mẫn ở trong lòng Tống Dật Hiên.
“Đúng đúng đúng, cô Trương, cô muốn ăn cái gì thì cô cứ tùy tiện dùng đi, tôi mời khách.”
Lưu Hi nói vậy làm Trương Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh.
Tống Dật Hiên cười cười, sau đó nói với Lưu Hi: “Lưu Hi, khu vực này là thiên hạ của anh họ anh, tôi nghe nói là anh cũng bỏ ra khá nhiều công sức, lúc trước các người đi khỏi làng coi như hai người các anh, hiện tại anh ta đã thành bá chủ một phương, tại sao anh lại cứ không tốt như thế?”
“Thật tình, đừng có nói nữa.”
Nói đến đây thì Lưu Hi lại có chút buồn bực.
“Con người Lưu Đông quá độc ác, anh ta sợ tôi tranh giành vị trí với anh ta, đoạt địa bàn, mấy năm gần đây không biết cho người ngán chân tôi trong sáng ngoài tối biết bao nhiêu lần, vợ tôi cũng bị anh ta giày vò không còn gì.”
Nói đến đây, Lưu Hi uống một ngụm rượu.
Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên muốn hỏi gì đó, thấy Tống Dật Hiên lắc đầu với cô ta, liền lập tức ngậm miệng lại.
Tống Dật Hiên nhìn Lưu Hi rồi nói: “Anh cam tâm tình nguyện sống chật vật như vậy hả? Hay là nói anh thích vẽ hào nhoáng chỉnh tề của Lưu Đông, mà chính anh lại giống như con chuột đồng trong cái cống bị người ta gọi đánh?”
“Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà tôi có cách nào đâu chứ. Năm đó mấy người anh em đi cùng với tôi bọn họ đều có gia đình, con người Lưu Đông độc ác âm mưu, nếu như bọn họ giúp tôi thì người nhà của bọn họ phải làm sao bây giờ đây? Nếu như nói thì thiên hạ này như thế nào cũng có một nửa của tôi, tôi đã nghĩ qua mình sẽ đồng quy vu tận với Lưu Đông, nhưng mà tôi vẫn còn có một đứa con gái, tôi không thể không quan tâm đến sống chết của con gái tôi.”
Dường như là Lưu Hi rốt cuộc cũng đã tìm được người có thể thổ lộ tâm tư, nói đến nỗi tức giận thở hổn hển, nhưng mà lại không thể làm cái gì.
“Anh nói thử xem Tống tổng, hũ vàng đầu tiên tôi với anh ta cùng nhau đào lên đã nói là phải chia đều, nhưng mà trên đường đi lại bị người ta cướp, anh nghĩ xem có chuyện gì trùng hợp như vậy không? Thú vị hơn đó chính là không lâu sau đó Lưu Đông liền mở một phòng karaoke, tiền của anh ta lấy từ đâu ra?”
“Anh không hỏi anh ta hả?”
“Đã hỏi rồi, người ta nói là đi mượn, tôi cũng không có chứng cứ cùng với điểm yếu, tôi có thể làm sao được nữa?”
Lưu Hi thở dài một hơi, uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Sau đó tôi giống như là bị nguyền rủa, chuyện gì cũng là do tôi làm, nhưng mà tiền thì không đến chỗ tôi, dần dần người của tôi liền tản đi. Dù sao thì bọn họ cũng phải nuôi sống gia đình, tôi cũng chẳng trách móc bọn họ, xã hội này là như vậy đó, nói nghĩa khí thì có thể như thế nào chứ, không có tiền thì tất cả đều là lời nói suông.”
“Cũng đúng, có lẽ có người giúp đỡ cho Lưu Đông.”
Lời nói của Tống Dật Hiên làm Lưu Hi dừng lại một chút, sau đó nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, đúng là có người giúp đỡ anh ta, người kia rất thần bí, trong số chúng tôi không biết người đó là ai, có điều là lần nào Lưu Đông gặp việc khó thì sẽ đi tìm người đó hỗ trợ.”
“Lưu Hi, nếu như tôi có thể ủng hộ anh về mặt tài chính, anh có bản lĩnh thay thế Lưu Đông được không?”
Một câu nói của Tống Dật Hiên lập tức làm Trương Mẫn mở to mắt, thậm chí vô thức kéo ống tay áo của Tống Dật Hiên.
Lưu Hi thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Tống tổng, anh nói thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi, Lưu Đông đã chọc phải tôi, tôi thấy ông ta rất chướng mắt, hơn nữa những gì tôi kinh doanh là kinh doanh hợp pháp, tôi muốn bắt đầu từ chỗ của ông ta. Anh biết rồi đó, tôi không thiếu tiền, càng không thích nhìn người khác đè ép tôi như thế, nếu như anh có thể thay thế được Lưu Đông, sau này ở khu vực này anh chính là con rắn đầu đàn, việc kinh doanh của tôi chia ba bảy, như thế nào? Nói chung dù sao thì Lưu Đông cũng đi theo con đường trái pháp luật, sớm muộn gì cũng có một ngày bị nắm thóp, không phải là không có báo ứng, mà là chưa đến lúc mà thôi. Nhưng mà nếu như anh thay thế ông ta làm ăn với tôi, hoàn toàn có thể tẩy trắng cho anh em các người, đến lúc đó bước ra đời sẽ là một doanh nhân, con gái của anh sau này cũng sẽ đường đường chính chính bước trên con đường lớn, được người khác tôn kính, anh suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Tống Dật Hiên nói một phen, Lưu Hi im lặng.
Trương Mẫn lại có chút kinh ngạc.
Cô biết là Tống Dật Hiên miệng mồm trơn tru nhưng mà không ngờ đến là cũng biết thuyết phục người khác.
“Anh Hi, Tống tổng thật sự rất có bản lĩnh, hơn nữa anh ấy còn là quân nhân giải ngũ, mối quan hệ cũng rất rộng rãi, chỉ cần anh không làm chuyện phạm pháp thì có thể mong đợi vinh hoa phú quý trong tương lai. Đây là một cơ hội, nếu như anh không nắm chắc, nếu như có người muốn cơ hội này, dù sao thì ở đây cũng không phải có một mình Lưu Hi, anh nói có đúng không?”
Lời nói của Trương Mẫn lập tức làm sắc mặt của Lưu Hi biến đổi
- ---------------------------