Cục Cưng Có Chiêu

Chương 82: Chương 82: Tối hôm nay con muốn ngủ ở chỗ của mẹ




“Tử Thất.”

Thẩm Hạ Lan nóng lòng như lửa đốt chạy vào trong, liền nhìn thấy Lam Tử Thất đang cầm một cây chổi đuổi đánh một người đàn ông, mà bóng dáng người đàn ông kia lại có chút quen thuộc.

“Tống Dật Hiên?”

Thẩm Hạ Lan không quá xác định mà kêu một tiếng.

Tống Dật Hiên vừa mới nghe thấy âm thanh quen thuộc thì vội vàng chạy đến sau lưng của Thẩm Hạ Lan, nắm chặt lấy cánh tay của cô, vô cùng đáng thương mà nói: “Cục cưng ơi, cô bảo vệ cho tôi đi, người phụ nữ này quá là dã man.”

Cây chổi ở trong tay của Lam Tử Thất còn đang giơ trên không trung, nhìn thấy Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan quen thuộc như vậy thì hơi ngơ ngẩn cả người.

“Hạ Lan, cậu quen hả?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu đau từng cơn.

“Anh đến đây làm cái gì vậy hả?”

Thẩm Hạ Lan dùng một tay kéo Tống Dật Hiên từ đằng sau ra.

Tống Dật Hiên có chút oan ức nói: “Cô không chịu chứa chấp tôi, tôi cũng đành phải tìm một chỗ mà ở chứ, nếu không thì tôi phải ở đâu đây? Ở bên ngoài rất lạnh, cô lại không chịu trách nhiệm đối với tôi, tôi còn không phải tự mình tìm đường mưu sinh hả?”

Lời nói này làm cho miệng của Lam Tử Thất đều mở t

Tình huống này là như thế nào vậy?

“Hạ Lan, cậu với anh ta...”

“Không có không có, tớ với anh ta không có một chút quan hệ nào hết á!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích, đồng thời nhanh chóng bịt kín miệng của Tống Dật Hiên.

Cái tên khốn nạn này nói xàm đã quen rồi, mình cũng không có để ý tới, nhưng mà không thể đảm bảo được người khác sẽ không hiểu lầm.

Đúng lúc này giọng nói của Minh Triết lại vang lên.

“Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn yêu đương đó hả? Nhìn dáng dấp cũng không có gì đặc biệt hết.”

Vóc dáng do nhỏ của cậu bé đang đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng nhìn ngắm nhìn Tống Dật Hiên, ánh mắt kia ít nhiều gì cũng để Tống Dật Hiên cảm thấy có chút quen thuộc.

“Cháu chính là con trai của Lisa có đúng không? Xin chào, chú tên là Tống Dật Hiên, sau này mong cháu chăm sóc nhiều hơn.”

Tống Dật Hiên lạch bạch chạy tới bên người của Minh Triết.

Minh Triết lại chẳng thèm ngó ngàng, nhìn anh ta một cái rồi phớt lờ đi, sau đó lại lại nói với Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất ở trước mặt: “Lúc nãy con mới đến đây thì con đã nhìn thấy giáo quan Diêm đang đi về phía bên này, cho nên mẹ à, người đàn ông này phải xử lý như thế nào đây?”

Trong nháy mắt Thẩm Hạ Lan liền giật mình.

Diêm Chấn muốn đến đây.

Nói cách khác, bất cứ lúc nào Tống Dật Hiên cũng sẽ bị bại lộ, nếu như bị bại lộ rồi thì hậu quả khó mà lường được.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhìn Minh Triết rồi nói: “Con có cách gì tốt không vậy? Bây giờ mẹ không thể để cho bất cứ người nào biết Tống Dật Hiên xuất hiện ở đây được.”

“À, con đã có rồi.”

Tiểu quỷ Minh Triết làm một cái mặt quỷ với Thẩm Hạ Lan, sau đó mở cửa tủ của Lam Tử Thất ra, chép miệng với Tống Dật Hiên ở một bên.

Tống Dật Hiên nhìn cái tủ nhỏ hẹp ở trước mắt, có chút hoài nghi mà hỏi: “Cháu kêu chú trốn vào trong đây đó hả?”

“Hoặc là dưới gầm giường, chú tự chọn đi, nhưng mà cháu nói cho chú nghe giáo quan Diêm rất thích kiểm tra ở dưới gầm giường.”

Minh Triết hờ hững nói, nhưng mà giọng nói kia lại có chút xem thường.

Một người đàn ông chật vật như thế, thế mà lại để cho mẹ phải đối đãi khác biệt, quả thật không có cách nào hiểu được mà.

Tống Dật Hiên cảm thấy mình bị một bánh bao nhỏ xem thường, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để tranh luận.

Anh ta còn đang do dự thì Thẩm Hạ Lan cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đạp anh ta một đạp một phát làm Tống Dật Hiên nhào vào trong đó.

“Mẹ kiếp!”

“Im miệng!”

Thẩm Hạ Lan bá đạo gầm nhẹ một tiếng, thuận tiện đóng cửa tủ lại.

“Tử Thất, có chìa khóa không khóa lại đi.”

Thẩm Hạ Lan vẫn sợ vạn nhất.

Khóe miệng của Lam Tử Thất hơi co giật.

Tống Dật Hiên nhìn như thế nào thì cũng là một người có dáng vẻ cao một mét tám mươi lăm, trốn trong một cái tủ không đến sáu mươi cm như thế này cả người chắc chắn sẽ phải co rút lại, bây giờ lại còn phải khóa.

Người đàn ông đáng thương!

Lam Tử Thất mặc niệm ở trong lòng, trực tiếp lấy chìa khóa đến khóa tủ lại.

Mọi thứ vừa mới làm xong thì Diệp Tranh và Diêm Chấn cùng đi vào.

“Lão đại, lúc nãy tớ nghe thấy ở bên này có âm thanh, nữa đường gặp giáo quan Diêm cho nên tớ liền dẫn giáo quan Diêm đến đây luôn, có chuyện gì thế?”

Diệp Tranh một mặt khẩn trương nhìn bọn họ.

Minh Triết thật sự muốn một phát bóp chết cái tên ngu ngốc này mới chịu nổi.

“Không có việc gì đâu, lúc nãy cô Lam nhìn thấy một con gián nên bị dọa nên kêu to, tớ với mẹ chạy đến đây rồi, chuyện đã được xử lý.”

Minh Triết mặt không biến sắc tim không đập ném cái nồi này lên trên người của Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất vô cùng phiền muộn.

Cô sợ gián hả?

Nói đùa cái gì vậy!

Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Diêm Chấn, Lam Tử Thất không thể không cười nói: “Đúng vậy, thật là ngại quá, giáo quan Diêm, để anh chê cười rồi.”

“Không sao đâu, ở trên đảo này ẩm ướt, quả thật là có gián, để một lát nữa tôi mang đến một bình thuốc sát trùng cho giáo sư Lam.”

Diêm Chấn nhẹ giọng nói xong lại nhìn xung quanh lần nữa, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Lam Tử Thất thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay người lại muốn kéo Minh Triết.

“Minh Triết, ai sợ gián hả, hả?”

Minh Triết giống như là đã có dự đoán từ trước, nhanh chóng chạy qua một bên cười nói: “Không phải là ở trong tủ của dì có một con gián rất lớn hả?”

“Cái thằng nhóc thối này!”

“Thôi được rồi.”

Thẩm Hạ Lan ngăn cản hai người bọn họ lại, Diệp Tranh thì lại một mặt mơ màng mà hỏi: “Gián thần hả? Ở đâu vậy ạ?”

Minh Triết khẽ thở dài một cái, nắm lấy cánh tay của Diệp Tranh rồi nói: “Đi đi đi, đi đến sân huấn luyện tớ với cậu luyện vài vòng.”

“Hả? Còn luyện nữa hả? Tớ vừa mới về mà.”

Diệp Tranh khóc không ra nước mắt, nhưng mà lại bị Minh Triết mang đi.

Lam Tử Thất nhìn thấy thằng nhóc thối đã đi rồi, lúc này mới hỏi Thẩm Hạ Lan là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hạ Lan nói tất cả mọi chuyện cho Lam Tử Thất nghe.

Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.

“Nói như vậy thì thật sự là do Diệp Ân Tuấn đã bày mưa hả?”

“Có lẽ là vậy.”

Thẩm Hạ Lan không dám xác định, nhưng mà ở trong lòng cũng đã tin tưởng dự đoán này.

“Khốn nạn, người đàn ông bị ổi!”

Lam Tử Thất tức giận mắng chửi, lại thấp giọng nói: “Không thể để cho anh ta ở chỗ của tớ được đâu, tớ còn chưa có bạn trai nữa đó, sống chung với một người đàn ông to xác, tớ ngủ không được đâu.”

“Sao vậy, cậu sợ anh ta làm gì cậu à, cậu cũng đã khóa anh ta ở trong tủ rồi còn sợ cái gì nữa hả?”

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Tớ sợ là tớ có suy nghĩ với anh ta, vóc dáng của người đàn ông này còn rất đẹp trai đó.”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người, sau đó che miệng lại nở nụ cười.

“Đừng có cười mà!”

Lam Tử Thất sợ Tống Dật Hiên ở trong tủ quần áo nghe thấy được, vội vàng che kín miệng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, cậu có suy nghĩ gì thì cứ làm đi, cùng lắm thì ăn xong phải lau sạch miệng, chúng ta đến chết cũng không nhận, ai bảo ở đây không có ai biết anh ta đến đây.”

Tống Dật Hiên ở trong tủ nghe thấy được rõ ràng, anh ta nghe thấy hai người phụ nữ này đang thảo luận vấn đề này ở bên ngoài ngay trước mặt của anh ta, trong nháy mắt cảm thấy buồn bực.

“Nè nè nè, tôi vẫn còn đang ở đó có được không hả, có thể suy nghĩ tới cảm nhận của tôi được không?”

Anh ta vỗ vỗ vào tủ, giọng nói kìm nén.

“Ngậm miệng lại! Bây giờ anh chỉ là một con gián thôi, anh có từng nhìn thấy qua con gián nào biết nói chuyện hay không hả? Tôi nói cho anh biết, anh lại không nghe lời tôi thì tôi sẽ đi tìm Diêm Chấn nói cho anh ta biết là anh đang trốn ở chỗ này, đến lúc đó tôi xem xem Diêm Chấn có thể sẽ ném anh xuống biển cho cá ăn hay không.”

Thẩm Hạ Lan hung dữ nói.

Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy mình giống như đã bước lên thuyền giặc.

Lam Tử Thất đi lên đạp một đạp.

“Anh thành thật cho bà đây đi, ở đây là địa bàn của tôi, anh phải hiểu rõ bà đây có lòng tốt cho nên mới thu lưu anh, nếu không thì vài phút nữa đã coi anh là tên háo sắc kéo anh ra ngoài thiến anh rồi đó.”

Nghe thấy lời nói hùng hồn của Lam Tử Thất, Tống Dật Hiên không khỏi che vị trí quan trọng lại.

Từ khi chào đời anh ta đã ngậm thìa vàng, có người phụ nữ nào mà không a dua nịnh hót anh ta, tranh nhau lấy lòng, thế nhưng mà người phụ nữ dám trách mắng anh ta như là Lam Tử Thất đây là người đầu tiên.

“Cô có bản lĩnh thì để tên họ lại đi.”

“Bà đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Lam Tử Thất như thế nào, anh muốn làm cái gì hả?”

Lam Tử Thất mới chẳng cần biết anh ta là ai.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai người bọn họ khí thế ngất trời, mình yên lặng lui ra.

Cô tin tưởng là Lam Tử Thất sẽ không làm quá mức, mà Tống Dật Hiên cũng sẽ không làm khó Lam Tử Thất.

Sau khi về đến chỗ ở của mình, Thẩm Hạ Lan bất ngờ nhìn thấy được Minh Triết.

“Không phải là con đã đi huấn luyện với Diệp Tranh rồi hả?”

Bây giờ Thẩm Hạ Lan hận không thể không trở về.

Nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Minh Triết, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy toàn thân không tốt.

“Chuyện này không phải như con nghĩ đâu đâu, anh ta chỉ là một người bạn bình thường của mẹ mà thôi thật.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích, cũng không hi vọng con trai nghi ngờ hoặc là hiểu lầm cái gì.

Minh Triết cười nói: “Mẹ à, mẹ đang khẩn trương.”

“Minh Triết!”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình bị con trai trêu ghẹo.

“Tuổi con còn nhỏ, ai dạy con vậy hả? Lại dám trêu chọc mẹ con, hửm?”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì bước nhanh về phía trước, trực tiếp ôm lấy Minh Triết, sau đó hai tay đặt ở dưới nách của cậu bé, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Minh Triết lập tức cười đến nỗi thở không ra hơi.

“Mẹ, tha mạng đi, tha mạng! Haha, đừng có chọc nữa!”

Minh Triết trốn tránh khắp nơi, tiếng cười lanh lãnh vàng vọng cả căn phòng.

Hai mẹ con bọn họ chơi đùa một hồi, Minh Triết đã hơi buồn ngủ rồi, cậu bé cởi giày ra leo lên trên giường kéo chăn qua phủ mình lại, giống như là chơi xấu mà nói: “Mẹ, tối hôm nay con muốn ngủ ở chỗ của mẹ.”

Nói xong thì Minh Triết trực tiếp nghiêng đầu qua nằm xuống liền ngủ mất, căn bản cũng không cho Thẩm Hạ Lan có cơ hội từ chối.

Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không từ chối.

Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy con trai, cô có thể ngủ với con trai cô thì cảm thấy rất yên tâm.

Thẩm Hạ Lan hiền hậu nhìn Minh Triết đang ngủ say, sờ lên mặt của cậu bé, sau đó đi đến phòng vệ sinh tắm rửa thay một bộ áo ngủ đi ra.

Diệp Ân Tuấn bận rộn muốn chết lại nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, anh cầm lên xem video được truyền đến từ phía căn cứ.

Thật ra thì anh không có yêu cầu muốn Diêm Chấn quay video của Thẩm Hạ Lan, chẳng qua là vì mỗi ngày muốn nhìn thấy tình hình gần đây của Minh Triết, bây giờ Minh Triết đã chạy đến phòng của Thẩm Hạ Lan, theo lẽ đương nhiên video cũng quay luôn Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vừa mới tắm xong đi ra, tóc cũng chưa lau khô mà tùy ý lắc lắc, giọt nước ở trên sợi tóc nghịch ngợm bay nhảy trong không khí, mà mái tóc gợn sóng của Thẩm Hạ Lan cũng vạch ra một đường cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi ở trên cái cổ trắng nõn của cô.

Anh đã từng thích nhất chính là cổ của Thẩm Hạ Lan, thon dài trắng nõn, mà lại nhạy cảm, anh có thể nhớ đến lúc mình thổi hơi ở trên người của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ Thẩm Hạ Lan toàn thân ửng đỏ.

Quyến rũ như vậy, động lòng người như vậy.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không biết là có người đang lén lút nhìn mình.

Cô ngồi ở trước bàn, bởi vì thời tiết có chút oi bức nên cô tùy ý để hở hai nút áo ra, phần nhấp nhô ở bên trong như ẩn như hiện làm cho Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngứa cổ, trong nháy mắt một nguồn nhiệt nóng dân lên.

Diệp Ân Tuấn vội vàng cầm ly nước ở một bên uống một ngụm, lúc này Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên khom người xuống nhặt cây bút chì bị rơi ở dưới đất.

Phong cảnh kiều diễm lập tức chui vào trong tầm mắt của Diệp Ân Tuấn, anh chỉ cảm thấy một chất lỏng ấm áp tuôn ra từ trong lỗ mũi.

Nóng ấm, có làm như thế nào cũng không ngăn được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.