Cục Cưng Có Chiêu

Chương 235: Chương 235: Tôi không có yếu đuối như thế




Thẩm Hạ Lan vội vã cúi đầu xuống, nhưng trong lòng không giấu được sự bất ngờ.

Sao có thể là bà ấy?

Người phụ nữ tên Tiêu Ái này vậy mà lại rất giống với người phụ nữ trong tấm hình mà cô lấy ra từ nhà họ Hoắc.

Cô chợt nhớ đến bức chân dung gia đình của Dư Khinh Hồng.

Lẽ nào người phụ nữ này chính là mẹ của Dư Khinh Hồng?

Không phải trùng hợp như thế chứ?

Trong lòng Thẩm Hạ Lang rất lo lắng.

Tiêu Ái hơi tò mò, hỏi: “Cô Thẩm, cô biết tôi sao?”

“À không, cháu không biết cô, chỉ là từng nhìn thấy hình của cô trong bức ảnh gia đình của Dư Khinh Hồng. Cho nên có hơi bất ngờ.”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói.

Tiêu Ái hơi cau mày khi nghe đến tên Dư Khinh Hồng.

“Hóa ra là Khinh Hồng. Cô và Khinh Hồng là bạn bè sao?”

“Cũng không hẳn, cháu từng gặp cô ấy ở viện điều dưỡng, từng có chút xung đột.”

Thẩm Hạ Lan mới không muốn làm bạn với Dư Khinh Hồng.

Người phụ nữ đó bây giờ còn tuyên bố tranh giành đàn ông với cô, cô mà làm bạn với cô ta thì đầu óc chính là có vấn đề rồi?

Tiêu Ái không quan tâm lắm, cười nói: “Cô bị thương. Tôi ít nhiều cũng biết một chút y thuật, băng bó cho cô. Ở đây tương đối hẻo lánh. Bác sĩ cũng không đến đây nhiều, nếu cô cảm thấy không ổn thì hãy mau chóng đến bệnh viện xem thử. “

“Cảm ơn cô đã cứu cháu, không biết nên báo đáp bà thế nào.”

“Không có gì đâu. Tôi thích yên tĩnh, cũng thích một mình sáng tác, cho nên thường đến đây vẽ vời một vài thứ. Trong tủ lạnh nhà bếp có đồ ăn, nếu cô thấy đói thì có thể tự mình làm món gì đó, đừng để tâm đến tôi, nhiều lúc tôi giống như kẻ lập dị vậy.”

Tiêu Ái nói xong rồi rời đi.

Bà ta đúng thật là lập dị.

Trong đầu Thẩm Hạ Lan chính là đang nghĩ như vậy, bụng quả thật là có hơi đói, bây giờ mà nói không muốn ăn thì có hơi già mồm. Hơn nữa, hiện tại cô không còn nơi nào để đi nữa rồi.

Cô theo Tiêu Ái ra khỏi phòng tối, thấy Tiêu Ái đi thẳng vào phòng ngủ.

“Bà Dư, bà muốn đi nghỉ sao? Tôi làm chút đồ ăn, hay là bà ăn xong hãy ngủ.”

Cô thấy Tiêu Ái có vẻ buồn ngủ nên mở lời.

Tiêu Ái dừng một hồi, sau đó xoay người lại nói với Thẩm Hạ Lan: “Tôi vẫn chưa kết hôn, cho nên cô có thể gọi tôi là cô Tiêu được rồi, hoặc dì Tiêu thôi cũng được.”

“Hả? Dì không phải mẹ của Dư Khinh Hồng sao?”

Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu.

Tiêu Ái nhẹ giọng nói: “Tôi là mẹ của nó, nhưng tôi chưa kết hôn.”

Giải thích như vậy càng khiến Thẩm Hạ Lan thêm bối rối, nhưng lại ngại hỏi tiếp.

Tiêu Ái bước lên lầu, đi vào phòng ngủ, lúc cửa phòng đóng lại, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang suy nghĩ.

Không kết hôn, nhưng lại là mẹ của Dư Khinh Hồng, và sau đó Dư Khinh Hồng lại nói bức ảnh là hình chân dung gia đình của họ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Cô nghĩ rất lâu cũng không hiểu, cho nên không nghĩ nữa.

Thẩm Hạ Lan đi vào bếp, sau khi mở tủ lạnh ra nhìn thấy rất nhiều thực phẩm, xem ra Tiêu Ái rất thích ở nơi này một mình.

Không biết Dư Khinh Hồng có tới đây bất ngờ hay không, nếu không, cô ở đây mấy ngày tạm thời thì tốt rồi, chỉ là không biết Tiêu Ái có đồng ý hay không thôi.

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, lấy ra hai quả cà chua và trứng, nhanh chóng làm một món mì trứng.

Sau khi nấu xong, Thẩm Hạ Lan múc ra hai bát, rồi bưng một bát lên lầu.

“Dì Tiêu, tôi làm một ít mì, dì có thể ăn một ít trước khi ngủ.”

Cô có thể coi là mượn hoa cúng Phật, cũng phải hiểu phép tắt không phải sao?

Lúc Tiêu Ái ra mở cửa hình như vừa mới tắm xong, nhìn thấy bát mì trên tay Thẩm Hạ Lan thì sững sờ, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, nhất thời nhìn thấy mì trứng thì không kìm được nước mắt.

“Dì Tiêu, dì sao vậy? Có phải tôi bỏ nhiều hành làm gì cay mắt không?”

Thẩm Hạ Lan khá lúng túng với những tình huống như vậy.

Tiêu Ái lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết nấu mỳ, đã rất nhiều năm rồi tôi không được ăn món mỳ đơn giản như thế.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi ngượng.

“Đã nửa đêm rồi, tôi cảm thấy ăn cái gì đó thanh đạm là được, nếu dì Tiêu thấy nó quá đơn giản, sáng mai tôi sẽ nấu cho dì một bát đàng hoàng.”

“Không cần đây, như vậy cũng rất tốt, cảm ơn cô.”

Tiêu Ái cầm lấy mì, mỉm cười rồi đóng cửa lại, thậm chí không mời Thẩm Hạ Lan vào trong ngồi.

Thẩm Hạ Lan sờ mũi mình, suýt chút nữa đập vào tấm cửa.

Người phụ nữ Tiêu Ái này thực sự hơi kỳ lạ.

Cô lắc đầu, sau khi bước xuống lầu thì bụng đói cồn cào đến mức ăn ngấu nghiến bát mỳ, mới có cảm giác như được sống lại.

Còn điện thoại chắc là đã rơi trên đường mất rồi.

Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan mới vừa phát hiện ra.

Mà có mất cũng tốt, ít ra sẽ không bị người ta theo dõi.

Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại bàn trong biệt thự, không biết có gọi đi được không, sau đó lại lên lầu.

“Dì Tiêu, cháu có thể dùng điện thoại của biệt thự được không?”

“Dùng đi.”

Giọng nói của Tiêu Ái có hơi yếu ớt, giống như bà ta đang khóc vậy.

Bà ta đang khóc sao?

Không phải chứ?

Chỉ là một bát mỳ thôi mà, khó ăn đến vậy sao?

Thẩm Hạ Lan gãi gãi sau gáy của mình, nghĩ bát mỳ đó mình làm cũng không tệ mà, ít ra trước đây Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê lại đặc biệt thích ăn.

Cô nghĩ không thông, cũng không muốn dò hỏi thêm, dù sao Tiêu Ái chính là người lập dị như vậy.

Cô đi xuống lầu, cầm điện thoại trong biệt thự gọi cho Diệp Ân Tuấn.

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn vang lên.

“Là ai?”

“Ân Tuấn, là em!”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói ra tên của mình.

“Em đang ở đâu? Thẩm Hạ Lan, có phải gan em lớn hơn rồi phải không? Dám nhảy khỏi xe! Tống Đình không có não, em cũng không có não sao? Xe chạy nhanh như thế, em không muốn cái chân đó của mình nữa à? Hay là em cảm thấy bản thân là kim cang bất hoại.”

Diệp Ân Tuấn vừa nghe thấy giọng Thẩm Hạ Lan, trong lòng thấp thỏm cuối cùng cũng bộc phát ra hết.

Đã gần một ngày trôi qua, Thẩm Hạ Lan không có tin tức gì, thậm chí Tống Đình cũng không biết Thẩm Hạ Lan đã đi đâu, điện thoại di động của cô vẫn tắt máy.

Trong tình huống như vậy, Diệp Ân Tuấn không thể làm gì được, nhưng bởi vì bên phía công trường vẫn còn đang rất loại, anh căn bản không thể thoát thân.

Diệp Ân Tuấn gần như sắp phát điên, xém chút lên tivi gửi thông báo tìm người.

Nhưng cũng may Đường Trình Siêu cũng đang tìm người, ít nhiều anh cũng thấy yên tâm một chút.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan gọi điện về, Diệp Ân Tuấn đúng là lo đến muốn chết mất.

Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan phát hiện thì ra phổi của Diệp Ân Tuấn lại lớn như thế, nói một hơi nhiều như vậy mà không hề đứt hơi.

Cô đưa điện thoại ra khỏi tai, đợi đến khi Diệp Ân Tuấn hét xong rồi nói: “Em không sao, chỉ là đầu gối có hơi trầy xước, anh yên tâm đi. Giờ tôi đang được một cô cứu về, đang ở trong một căn biệt thự rất hẻo lánh, điện thoại thì bị rơi ở giữa đường rồi, có điều như thế cũng tốt, không ai có thể thông qua tín hiệu điện thoại tìm được em. Anh đừng lo lắng, bây giờ em thật sự rất ổn.”

“Bà cô? Bà cô nào? Em có quen không? Đáng tin không? Hạ Lan, bây giờ là thời điểm quan trọng, em đợi anh hai ngày, trong hai ngày nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện ở công trường, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi. Lai lịch của bà cô đó là gì? Em biết không? Anh bảo Tống Đình đi điều tra. “

“Đừng! Tuyệt đối đừng!”

Thẩm Hạ Lan vừa nghe lập tức hốt hoảng.

“Ân Tuấn, anh để Tống Đình đi điều tra bà cô đó, chính là muốn nói cho Đường Trình Siêu biết em đang ở đâu sao? Anh yên tâm đi, bây giờ em rất an toàn, không có chuyện gì nữa, em sẽ dùng số này gọi điện cho anh mỗi ngày. Anh nói hai ngày, thì em sẽ đợi anh hai ngày. Nhưng thời gian này anh phải cẩn thận với Đường Trình Siêu, anh ta sẽ không chịu để yên đâu.”

Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng cho vụ án của Diệp Ân Tuấn.

Vụ án mạng ở công trường không dễ gì giải quyết, bây giờ anh không thể phân thân lo nhiều việc như vậy, cô không muốn anh phải lo lắng thêm nữa.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại hơi không an tâm.

“Nhưng bây giờ anh vẫn lo cho tình trạng của em.”

“Đừng lo, nơi này rất hẻo lánh, em cũng không ra ngoài, cùng lắm là ở lại đây hai ba ngày, đợi bà cô ấy rời đi em cũng đi theo, không ai biết em ở đây. Ngược lại, Đường Trình Siêu chắc là không đoán ra được. Cho nên bây giờ em đang rất an toàn, anh cứ làm việc của anh trước, làm xong rồi chúng ta mới gặp nhau.”

“Thật sự không sao à?”

“Thật sự không sao, không phải em đã nói rồi sao? Mỗi đêm đều sẽ gọi điện cho anh, anh sẽ biết em đang rất ổn, yên tâm đi.”

Thẩm Hạ Lan an ủi Diệp Ân Tuấn.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn vẫn hơi lo lắng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Chiêu giải quyết tận gốc của Đường Trình Siêu khiến bọn họ trở tay không kịp, muốn để Thẩm Hạ Lan an toàn rời khỏi, trước mắt không được để cho người nào biết cô đang ở đâu.

Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Bản thân nhớ tự chăm sóc cho mình, cần gì cứ nói anh. Nếu không được thì bảo cô ta mua cho em một cái điện thoại, khi về anh sẽ trả lại tiền. Đúng rồi, trên người em có tiền không? Lỡ như…”

“Được rồi, được rồi, anh đừng lo lắng cho em nữa, em tự biết lo mà, yên tâm.”

Diệp Ân Tuấn nhắc làm cô mới nhớ ra bản thân bây giờ thật sự không có thứ gì trên người, chứ đừng nói là tiền, nhưng giờ sao cô có thể nói những thứ này với anh được chứ?

Nếu người đàn ông đó biết hiện giờ cô đang nghèo như vậy, nói không chừng có lật tung cả nước Mỹ cũng sẽ tìm cô về.

Để không gây ra những rắc rối không cần thiết, Thẩm Hạ Lan trước tiên chỉ có thể xoa dịu Diệp Ân Tuấn.

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mặc dù Diệp Ân Tuấn vẫn không yên tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Xin lỗi, để em chịu thiệt rồi.”

Diệp Ân Tuấn cứ tưởng rằng mình và Thẩm Hạ Lan sẽ lại được ở cùng nhau, có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt, dù sau thì hai người cũng đã bày tỏ với nhau, muốn cùng nhau sống đến răng long đầu bạc. Nhưng ai ngờ Đường Trình Siêu sống chết không chịu buông tay, bây giờ càng đe dọa đến anh, ngay cả khả năng bảo vệ cho Thẩm Hạ Lan cũng không còn.

Điều này làm anh rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan nghe được sự chán nản trong lòng anh.

Từ nhỏ đến lớn, sinh ra anh đã được ngậm thìa vào, thân phận cao quý, hô mưa gọi gió, bây giờ phải vì cô và các con mà đến một nơi lạ nước lạ cái như nước Mỹ, thậm chí còn bị kềm chế khoanh tay bó gối, uất ức như vậy e là lần đầu tiên trong cả đời Diệp Ân Tuấn gặp phải.

“Ân Tuấn, em không có yếu đuối như thế, được ở cùng anh khiến em cảm thấy rất hạnh phúc, anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình, đây chỉ là tạm thời thôi, đợi khi việc này qua rồi, chúng ta về lại Hải Thành, trời cao chim tung cánh bay lượn, anh vẫn là bầu trời của Hải Thành, còn em sẽ sống hạnh phúc dưới sự bảo vệ của anh cũng rất tốt, có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói, nhưng tâm trạng của Diệp Ân Tuấn thì không thể vui được.

Tình hình hiện tại của bọn họ hơi khó khăn, không ai biết Đường Trình Siêu sẽ làm gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện rồi cùng Thẩm Hạ Lan về nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.