Cục Cưng Có Chiêu

Chương 442: Chương 442: Tôi tìm thấm hạ lan có chút chuyện




Quả nhiên có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thẩm Hạ Lan lắng nghe hết lân này đến lân khác, cảm thấy bản thân mình hơi điên rô.

Trước kia Diệp Ân Tuấn cũng từng đi công tác, mình nào có yếu đuổi như vậy đâu, bây giờ sao thế này?

Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại xuống, cô nhìn điện thoại. Mình dùng số máy bàn gọi cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ lại nhìn điện thoại, nhớ đến những chuyện phiền phức bên nhà họ Hoắc, trong lòng càng cảm thấy phiên phức hơn.

Dứt khoát ném điện thoại ra xa tít, Thẩm Hạ Lan kéo mền trùm kín đầu tiếp tục ngủ.

Mẹ Thẩm thấy Hạ Lan nhốt mình trong phòng, ít nhiêu gì cũng cảm thấy lo lắng, bà ấy muốn đi lên nói gì đó, nhưng bị ba Thẩm cản lại.

“Con mình lớn rồi, có rất nhiều chuyện tự bản thân nó có thể giải quyết được, bà đừng làm rắc rối thêm”

“Chẳng phải tôi chỉ đi hỏi xem tối nay Ân Tuấn có về ăn cơm hay không sao? Tôi đã chuẩn bị thức ăn xong cả rôi”

Mẹ Thẩm tìm cái cớ rất hợp lý cho minh.

Ba Thẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi nói: “Để cho nó nghỉ ngơi thêm đi. Gần đây nó không nghỉ ngơi được bao nhiêu, dù có thế nào đi chăng nữa, đợi Ân Tuấn về rồi chuẩn bị cũng được, huống hồ chi nhà mình cũng đâu có gì ăn. Mấy ngày nay Hạ Lan đã phải gánh chịu những thứ gì, cả tôi và bà đều không biết, con chúng ta hiếu thảo, gánh vác hết cả khó khăn vất vả lên vai, đến chuyện của nhà họ Hoắc cũng không nói cho chúng ta biết. Nếu như không phải nghe đồn đại ở bên ngoài thì tôi không biết nó phải chịu tủi thân nhiều như thế”

“Haiz, nhà họ Hoắc cũng thật tình, rõ ràng ban đầu còn giành Hạ Lan với chúng ta, bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại đối xử với ruột thịt của mình như thế. Bà ta đấy, không biết thế nào rồi, có phải càng già càng hô đồ hay không?

Nếu như sau này tôi có già thì tôi cũng không đối xử với Hạ Lan như thể đâu”

Mẹ Thẩm vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy thương Hạ Lan vô cùng.

“Được rôi được rôi, đợi chừng nào chúng ta già rồi nói tiếp. Bà đi nấu chút gì cho con bé ăn đi, đợi nó tỉnh dậy ăn một chút. Nhìn nó ôm đến mức nào kia kìa.’ Câu nói của ba Thẩm khiến cho mẹ Thẩm thở dài, rôi sau đó bà ấy xoay lưng đi xuống nhà bếp.

Thẩm Hạ Lan không biết ba mẹ thở văn than dài vì mình, cô ngủ một lúc, bụng vẫn đau buốt, cô bò dậy muốn uõng chút nước ấm cho đỡ, nhưng trong phòng không còn nước ấm nữa.

Cô không khỏi đi xuống nhà dưới.

Thẩm Nghê Nghê vẫn đang ngủ trưa, ba Thẩm ở trong phòng làm việc, mẹ Thẩm nấu nướng gì đó dưới nhà bếp.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy gia đình êm ấm như vậy, cô không khỏi nở nụ cười.

“Mẹ, mẹ nấu món ngon gì đây?”

Thẩm Hạ Lan vào nhà bếp, chủ động đến gân mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm thấy mặt cô nhợt nhạt bèn vội vàng hỏi: “Con sao thế? Sao sắc mặt lại tệ như thế?”

“Không sao đâu ạ, đột nhiên con bị, hơi đau bụng thôi.”

Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm càng thấy lo lắng hơn.

“Lần đầu tiên sau khi bị sảy thai à?

“Dạ”

“Thế thì con mau lên giường nằm đi, để mẹ nấu chút nước đường cho mà uống. Lần này không thể qua loa được đâu, lát nữa cảm thấy khó chịu thì phải nói với mẹ và ba, nếu không ổn thì phải vào bệnh viện khám đó”

Mẹ Thẩm vô cùng lo lắng.

“Không sao đâu mẹ, mẹ, con không yếu đuối như vậy đâu. Con khát nước nên xuống nhà tìm miếng nước uống thôi”

Thực ra Thẩm Hạ Lan vẫn còn cảm thấy đau bụng, nhưng cô không muốn mẹ Thẩm lo lắng vì mình, chỉ đành nói như thế mà thôi.

“Con đó, không biết chăm sóc chính bản thân mình gì hết. Phải rồi, tối nay Ân Tuấn có về nhà ăn cơm không?

Con gọi điện cho nó chưa?”

Nghe đến tên Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngập ngừng.

“Anh ấy đi công tác rồi. Công ty bên nước ngoài xảy ra vấn đề gấp, cần anh ấy đi giải quyết, bởi thế anh ấy xuất phát rồi, e rằng không có phúc ăn cơm mẹ nấu đâu”

“Đi công tác?”

Mẹ Thẩm không khỏi nhíu mày.

“Sao lại đi công tác vào lúc này?”

“Mẹ à, công ty có việc thì sao lựa thời gian được! Được rồi, anh ấy không ăn, con ăn chẳng phải được rồi sao”

Thẩm Hạ Lan khoác cánh tay mẹ Thẩm, cô làm nũng. Bây giờ trông cô cứ giống hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.

Mẹ Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan như thế, trái tim bà ấy không khỏi mềm nhữn.

“Con đó, chỉ biết làm mẹ vui thôi.

Mau về phòng nghỉ ngơi đi, đợi mẹ nấu nước đường cho mà uống, mẹ sẽ mang lên cho con. Bây giờ cơ thể của con không được khỏe như lúc trước. Con đừng đụng vô cái gì cả, mấy ngày nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho mẹ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì, biết không?”

Mẹ Thẩm vô cùng thương xót Thẩm Hạ Lan.

“Con biết rồi mà mẹ. Con chỉ tới tháng thôi mà, mẹ nhìn mẹ kìa, cứ như con bị bệnh vậy đó, mẹ muốn làm ai sợ chết vậy?”

Miệng lưỡi của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm phì phì phì mấy tiếng liên tục.

“Cái gì con cũng dám nói hết. Mẹ và ba con hy vọng con khỏe mạnh. Mau nghỉ ngơi đi, con cứ việc yên tâm Nghê Nghê, có mẹ và ba con ở đây, con bé sẽ không sao đâu”

“Dạ dạ dạ, con về phòng nghỉ ngơi đây!”

Thẩm Hạ Lan nói không lại mẹ Thẩm, đến đây giờ mới đi lên lầu lại.

Sau khi lên lầu, cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bằng, cơ thể hơi yếu ớt…

Rất ít khi nào nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế, lần này không biết có phải vì bị sảy thai hay không, cô thật sự rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan vào toalet một chuyến, rồi mở điện thoại, định gọi cho Lam Tử Thất một cuộc, xem xem có thể kêu cô ấy tìm một bác sĩ cho mình, để mình hỏi thử xem sao hay không.

Cô thật sự không muốn làm ba mẹ Thẩm lo lắng.

Vừa mới mở máy, tin nhắn của Hoắc Chấn Đình đã hiện lên.

Anh ta nói cho cô biết Dư Khinh Hồng đã làm gì bà cụ Hoắc, bây giờ cô †a đã khống chế nhà họ Hoắc rồi. Với lại Dư Khinh Hồng không hề bắt cóc Thẩm Nghê Nghê, không biết bây giờ Thẩm Nghê Nghê như thế nào? Cuối cùng mới bảo bà cụ Hoắc không khỏe lắm, phải đưa vào bệnh viện điều trị, hy vọng có thể gặp cô trước lúc đi.

Thẩm Hạ Lan đọc tin nhắn, cô do dự một lúc rồi mới trả lời: “Ừm, tôi biết rồi. Chúc bà cụ xuôi buồm thuận gió”

Sau khi nhận được tin nhắn ấy, Hoắc Chấn Đình biết ngay là Thẩm Hạ Lan sẽ không đến.

Mặc dù cô không nói thẳng, thế nhưung ai mà không nhận ra kia chứ?

Bà cụ Hoắc vẫn luôn chờ đợi, thời gian chờ đợi là một loại dày vò, khiến cho bà cụ Hoắc đến tất cả những gì mình đã làm với Thẩm Hạ Lan, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đáng được tha thứ, càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu.

Đeén lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Chấn Đình, bà cụ cụ nhìn Hoắc Chấn Đình chăm chú như nhìn một đứa trẻ, hy vọng có thể nhận được tin tức tốt đẹp từ anh ta, nhưng tiếc rằng thấy sắc mặt của Hoắc Chấn Đình, bà ta biết ngay không còn hy vọng nào nữa.

“Con bé không đến sao?”

“Mẹ, chúng ta vào bệnh viện trước đi đã, sức khỏe của mẹ đã như vậy rồi, không thể chờ lâu hơn được nữa đâu, Hạ Lan cần thời gian thích ứng, chúng ta cho cô ấy một chút thời gian đi được không?”

Hoắc Chấn Đình không nỡ nói năng quá mức tàn nhãn với bà cụ Hoắc, đã đến từng này tuổi rồi, có lẽ giữ lại một tia hy vọng cho bà cụ sẽ tốt hơn.

Bà cụ Hoắc lại là một người sáng suốt, bà cụ cười khổ: “Con không cần phải an ủi mẹ, mẹ đã làm điều khốn nạn gì, tự bản thân mẹ biết rõ. Đừng nói là con bé Hạ Lan, đến bản thân mẹ, chắc hẳn mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ai làm vậy với mình. Sợ rằng mẹ và con bé ấy không còn duyên bà cháu trong cuộc đời này nữa”

“Mẹ..”

Bà cụ Hoắc khoát tay rồi nói: “Đừng nói thêm gì nữa cả, mẹ tự tạo nghiệp thì mẹ phải trả, bây giờ có kết cục như thế cũng do mẹ tự chuốc lấy cả. Vào lúc nó cần sự giúp đỡ và ủng hộ của người nhà nhất, một người làm bà nội như mẹ lại gây phiền phức cho nó hết lần này đến lần hác. Không những không giúp đỡ được tí ti nào mà còn làm con bé đau lòng. Mẹ già lẩm cẩm, mẹ đích thân đẩy con cháu của nhà họ Hoắc đi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, mẹ chỉ hy vọng sau này nó có thể sống tốt mà thôi”

“Dạ, con biết rồi thưa mẹ”

Đến nước này rồi, xem như bà cụ Hoäc đã hiểu rõ.

“Chấn Đình, giúp Hạ Lan tìm Nghê Nghê đi. Nghê Nghê mà mạng sống của con bé. Đều tại mẹ nên nó mới lạc mất con của mình, bây giờ không thể để nó gánh chịu thêm chút tổn thất nào nữa cả. Tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc cuối cùng cũng sẽ giao lại cho con, nhưng cũng có một nửa thuộc về Hạ Lan, con phải giữ lấy. Nếu như nhà họ Diệp không buông tha cho nhà họ Hoắc thì con đi nói với bọn họ, nhà chúng ta tình nguyện cho Hạ Lan tất cả mọi thứ”

Hoắc Chấn Đình cảm thấy câu nói của bà cụ Hoắc đượm vẻ đau thương.

Anh ta vội vàng gật đầu.

“Được rồi, mẹ thấy mệt, nghỉ ngơi một lúc đây, bây giờ mẹ phải vào nhà thờ của nhà họ Hoắc để xin lỗi ba con, anh cả của con. Tại mẹ khiến cho nhà họ Hoắc xấu mặt”

Bây giờ bà cụ Hoắc rất buồn bã, giống như đã mất hết sức lực, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Hoắc Chấn Đình sai người đẩy bà cụ Hoắc vào phòng, anh ta chưa chịu bỏ cuộc, lúc gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thêm lần nữa, số máy của Thẩm Hạ Lan lại báo bận.

“Cậu Hoắc, có lẽ cô ấy thật sự không muốn nghe điện thoại của chúng ta.

Người hầu đã nói ra tiếng lòng của Thẩm Hạ Lan.

Hoắc Chấn Đình nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa của bà cụ: “Chăm sóc bà cụ cho tử tế, tôi sang nhà họ Diệp một chuyên”

Sau khi nói dứt lời, anh ta dẫn theo người rồi rời khỏi nhà họ Hoắc.

Anh ta biết mình làm như thế thì sẽ khiến cho Thẩm Hạ Lan khó xử, nhưng bà cụ đã già rồi, sau lần này chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa Thẩm Hạ Lan và bà cụ.

Ân ân oán oán ngày trước, Hoắc Chấn Đình thật sự không muốn bà cụ ôm theo nỗi luyến tiếc rời khỏi nhân thế.

Anh ta vội vàng chạy đến nhà họ Diệp, nhưng lại hay tin Thẩm Hạ Lan không có ở đây.

Hoắc Chấn Đình lại đến biệt thự bên bờ biển của nhà họ Diệp, vẫn nhận được tin tức như vậy.

Cuối cùng anh ta mới biết tin Thẩm Hạ Lan đang ở nhà họ Thẩm, đến lúc này mới lái xe sang đấy.

Lúc đến trước cửa nhà họ Thẩm, Hoắc Chấn Đình vừa khéo nhìn thấy Lam Tử Thất cùng với viện trưởng Bạch Tử Đồng của bệnh viện trong quân khu.

Hoắc Chấn Đình lập tức cảm thấy lo lăng.

“Sao thế? Ai bị bệnh mà viện trưởng Bạch phải đích thân đến đây?”

Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, mấy năm nay vì Tô Nam thương vợ nên cô ấy rất ít khi nào ra ngoài khám bệnh, thậm chí công việc trong bệnh viện cũng được Tô Nam ôm hết một nửa, bây giờ lại xuất hiện ở đây, làm sao Hoắc Chấn Đình không ngạc nhiên, không lo lắng cho được?

Lam Tử Thất nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô ấy đứng chặn trước mặt Bạch Tử Đồng, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Cậu Hoắc, anh đến đây làm gì?”

Ít nhiều gì Hoắc Chấn Đình cũng biết một ít tin tức về Lam Tử Thất, bây giơ thấy gương mặt cô ấy có vẻ hằn học, tất nhiên cũng biết cô ấy tức giận giùm Thẩm Hạ Lan.

Anh ta nói một cách ôn hòa: “Tôi đến tìm Hạ Lan có chút việc”

“Xin lỗi, Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhà họ Hoắc.

Bây giờ cậu Diệp đi công tác, tình ngay lý gian, cậu Hoắc đừng vào nhà quấy rầy Hạ Lan nữa”

Câu nói của Lam Tử Thất khiến cho Hoắc Chấn Đình ngây người.

“Diệp Ân Tuấn đi công tác? Đi hồi nào? Sao có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.