Cục Cưng Có Chiêu

Chương 593: Chương 593: Từ trước đến giờ diệp ân tuấn cũng không phải là con người có ý nghĩ nương tay




“Cô cũng cảm thấy người này nên thiên đao vạn quả đúng không? Thế nhưng cô có biết? Người này chính là người của nhà họ Hoắc các cô đó!”

Thẩm Hạ Lan ngẩy ngẩn toàn thân.

“Anh nói cái gì?”

“Không thể tin được phải không? Bên ngoài đều đồn đãi, nhị lang nhà họ Hoắc các cô anh dũng vì nước, mỗi người đều là anh hùng, mỗi người đều là liệt sĩ, ngoại trừ Hoắc Chấn Đình tàn tật xuất ngũ ra thì tất cả đều hi sinh cho tổ quốc. Nói cũng thật là dễ nghe. Thế nhưng ai cũng biết, nhị lang nhà họ Hoắc các cô lại lâm trận phản chiến, rất sợ chết? Ban đầu tôi đã nghĩ người nhà họ Hoắc các cô bao che cho hắn, thế nhưng năm năm sau, tôi đã ngầm điều tra thật lâu mới biết rõ ràng, Hoắc Chấn Đình và cụ bà Hoắc vốn dĩ không biết chuyên này, cho nên tôi mới không hạ thủ với nhà họ Hoắc.”

Nghe Phương Ngôn nói như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng không biết cảm nhận như thế nào.

Cả nhà họ Hoắc trung liệt, vậy mà không ngờ tới lại xuất hiện tên đồi bại như vậy.

“Có thể bên trong có ẩn tình gì không?”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan biện hộ cho người kia, Phương Ngôn cười lạnh: “Ẩn tình? Có thể có ẩn tình gì mà phải trả giá bằng mạng sống của Nam Phương? Nhà họ Hoắc của các cô thiếu nhà họ Diệp một mạng người, cô biết không?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết mình phải giải quyết như thế nào.

Người em trai quý giá của Diệp Ân Tuấn như thế, nếu như anh biết được em trai của anh bị người nhà họ Hoắc hại chết, anh phải đối mặt với cô như thế nào?

Vốn tưởng rằng hy vọng, từ này về sau có thể sống bên cạnh Diệp Ân Tuấn mà không cần lo lắng chuyện gì, nhưng không ngờ tới bên trong lại ngăn cách bởi một mạng người.

Vì sao giữa bọn họ lại có nhiều trắc trở như vậy?

“Ân Tuấn biết chuyện này không?”

“Cô chẳng phải đang hỏi điều vô ích sao. Nếu như anh ta biết rồi, tôi còn có thể giả làm Diệp Nam Phương sao? Chuyện này cũng chỉ có bà cụ Diệp biết thôi.”

Phương Ngôn nói như thế khiến cho Thẩm Hạ Lan mở to hai mắt.

“Mẹ chồng của tôi?”

“Đúng, mẹ chồng của cô. Người cuối cùng mà Nam Phương nhìn thấy trước khi chết chính là bà cụ Diệp, tôi cũng chính là dưới sự giúp đỡ của bà cụ Diệp mới phẫu thuật thẩm mỹ thành bộ dạng này, đồng thời lấy thân phận của Diệp Nam Phương tiến vào bóng tối điều tra manh mối. Nếu như không phải bà cụ Diệp, tôi cũng không có khả năng thuận lợi vào nhà họ Diệp như vậy. Có thể trong lòng bà ấy, cũng có thể thông qua tôi mà tưởng nhớ đến Nam Phương. Mục tiêu của chúng tôi chỉ có một, đó chính là Hoắc Chấn Hiên.”

“Hoắc Chấn Hiên? Kẻ cặn bã kia của nhà họ Hoắc?”

“Đúng.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên trầm mặc.

Bà cụ Diệp biết cô là người của nhà họ Hoắc mà lại bằng mọi cách bảo vệ cô như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả bà cụ Hoặc. Hôm nay cô nhớ tới, rốt cuộc có bao nhiêu sự chua xót và khó chịu ở trong đây?

Người nhà họ Hoắc là kẻ thù giết con của bà ta, mà cô lại là người nhà họ Hoắc, là con dâu của nhà họ Diệp, bà ta không chỉ không có đối xử tệ với cô mà còn đối xử rất tốt như vậy, trong thời gian ngắn Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động.

Phương Ngôn nhìn cô, hỏi: “Cô đang suy nghĩ gì đó?”

“Nghĩ đến mẹ chồng của tôi thật vĩ đại, mỗi ngày đối mặt với tôi, trong lòng không biết chịu đựng khó chịu thế nào, thế nhưng lại đối xử với tôi tốt như vậy.”

“Tốt? Cô có biết, lần này chính là bà cụ Diệp và tôi phối hợp mới bắt được cô, vậy mà cô còn nghĩ bà ta tốt?”

Phương Ngôn nói như thế khiến cho Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.

Cô mỉm cười nói: “Các người dự định bắt tôi để ép Ân Tuấn tức giận, rồi gây áp lực cho Khôn Gia của thành phố ngầm? Thật ra mặc kệ là anh hay là mẹ chồng, các người chưa từng muốn tổn thương đến tôi, cũng không muốn tổn thương đến các con của tôi đúng không?”

“Cô làm sao mà xác định chúng tôi sẽ không tổn thương đến cô, sẽ không làm tổn thương đến các con của cô?”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười rồi nói: “Không đâu, bởi vì chúng nó đều là con cháu của nhà họ Diệp, người duy nhất mà các người có thể muốn làm tổn thương cũng chỉ có tôi thôi. Thế nhưng có vài lần, tôi ở trước ranh giới của sự sống chết, vào lúc nguy hiểm, đều là mẹ chồng và anh cứu tôi, thậm chí vào lúc tôi khó khăn nhất, lúc bất lực nhất, cũng là mẹ chồng an ủi tôi. Bà ấy chưa từng làm gì không tốt với tôi. Tôi không tin một người có thể ngụy trang sâu như vậy. Bà ấy thương Ân Tuấn, tất nhiên sẽ thương người mà Ân Tuấn yêu.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Phương Ngôn mới thở dài một hơi.

“Xem như cô có lương tâm. Người nhà họ Hoắc ngoại trừ Hoắc Chấn Hiên, những người khác đều là anh kiệt, điểm này tôi không phủ nhận.”

“Cho nên lần này anh là cố ý gây bất hòa giữa Ân Tuấn và anh có đúng không? Đáng tiếc Ân Tuấn sẽ không đối với anh như vậy đâu, anh vẫn là đứa em trai mà anh ấy yêu thương nhất.”

Thẩm Hạ Lan nói đến mức khiến cho Phương Ngôn hơi cay đắng.

“Nếu như tôi thật sự là Nam Phương, anh ta chắc chắn sẽ không làm gì tôi, nhưng tôi là Phương Ngôn.”

“Là có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Phương Ngôn cười khổ nói: “Chồng của cô cũng không phải người bình thường, ở thành phố ngầm anh ta có thể đã nhận ra điều gì đó rồi, lúc còn chưa trở về đã bảo Tống Đình cầm tóc của tôi và anh ta đi giám định người thân. Cho nên tôi bị đoạt quyền rất nhanh, thậm chí anh ta còn muốn giam lỏng tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của bà cụ Diệp, bây giờ có khả năng tôi đã sớm trở thành tù nhân rồi. Như vậy tất cả kế hoạch tiếp theo sẽ không có khả năng thực hiện. Lúc trước Diệp Ân Tuấn rất tốt với tôi, rất nhân từ nương tay với tôi, đó là bởi vì anh ta cho rằng tôi là Nam Phương. Thế nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, thậm chí tôi còn từng đánh Diệp Tranh, đứa cháu trai bảo bối nhất của anh ta, đối xử với Diệp Tranh như đứa con ruột, thậm chí còn xém chút nữa hại chết cô, cô nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao? Cho tới bây giờ Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ là người nhân từ mà nương tay. Anh ta chỉ là không muốn, không phải là không thể.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra tất cả.

“Tôi sẽ nói với anh ấy, anh yêu tâm đi, tôi nhất định sẽ nói Ân Tuấn buông tha cho anh. Anh làm như vậy cũng vì Nam Phương, anh ấy sẽ hiểu thôi.”

“Có thể sao.”

Phương Ngôn nói có vẻ như thế nào cũng được.

Từ giọng điệu của Phương Ngôn, Thẩm Hạ Lan nhận ra sự buông bỏ của anh ta.

“Anh không phải đang suy nghĩ sẽ buông bỏ mạng sống của mình đấy chứ?”

“Ai cũng sợ chết, tôi cũng vậy.Cô rất kỳ lạ, tôi bắt nhốt cô, vậy mà cô còn có tâm tư mà quan tâm đến sự sống chết của tôi sao? Đáng lý cô nên quan tâm tôi sẽ không buông tha cho cô chứ? Cô phải biết rằng, cô không chỉ là vợ của Diệp Ân Tuấn, mà còn là người nhà họ Hoắc. Người mà Hoắc Chấn Hiên kính trọng nhất chính là anh cả của hắn ta, cô là con gái của anh trai hắn ta, cô nói xem nếu như tôi giữ cô lại làm con tin, có phải phần thắng sẽ lớn hơn một chút hay không? Hử?”

Phương Ngôn nhìn Thẩm Hạ Lan, đáy mặt lại chẳng có vẻ hung ác độc địa.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tôi không nhận biết Hoắc Chấn Hiên mà anh nói, tôi cũng chưa từng gặp ba của tôi, thậm chí bây giờ tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ người nhà họ Hoắc, cho nên tôi không biết cách của anh có ích hay không.”

“Cho dù cô không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì cô vẫn là người nhà họ Hoắc, cô và nhà họ Diệp chung quy vẫn ngăn cách một mạng người. Cô hiểu rõ rồi chứ, nếu như cô nói rõ thân phận của tôi với Diệp Ân Tuấn, như vậy tình cảm của cô và Diệp Ân Tuấn có thể có ngăn trở. Vì một người đã tổn thương cô như tôi mà buông bỏ tình cảm giữa các người như vậy, cô cảm thấy có đáng không?”

Nghe Phương Ngôn nói thế, trái tim của Thẩm Hạ Lan đau đớn biết bao nhiêu.

Đây là vấn đề mà cô không muốn đối mặt nhất, thế nhưng cô cũng biết, không có cách nào mà không thể đối mặt, dù sao sự việc cũng đã xảy ra, ai đúng ai sai, cũng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ?

“Tôi không thể sợ hãi khi Ân Tuấn biết tất cả lại để Nam Phương chết vô ích đúng không? đó chính là đứa em trai anh ấy yêu thương nhất.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho đôi mắt của Phương Ngôn ánh lên sắc màu.

“Đừng tưởng rằng cô nói như thế sẽ khiến tôi cho cô gọi điện thoại, cho cô liên lạc với Diệp Ân Tuấn, khi kế hoạch còn chưa đi đến bước kia, cô vẫn như cũ là con tin của tôi, tôi không có khả năng cho cô bất cứ cách thức nào liên lạc với bên ngoài. Cho nên hãy tỉnh táo lại, nói với cô những lời này, chẳng qua chính là phòng ngừa lỡ như. Tôi sợ nếu tôi không có khả năng bảo vệ được cô, nếu như cô chết, có thể làm một con quỷ biết rõ hết mọi chuyện.”

Phương Ngôn nói xong thì đi ra ngoài.

Một mình Thẩm Hạ Lan ngồi trước cửa sổ, suy nghĩ lại những gì mà Phương Ngôn vừa mới nói.

Cô là người nhà họ Hoắc, nhưng thật sự không hiểu được nhà họ Hoắc, thậm chí còn không có cơ hội hiểu về nhà họ Hoắc, hôm nay lại bởi vì quan hệ huyết thống trên người phải nhận một vài thứ.

Nói thật, Thẩm Hạ Lan có oán, có hận, thậm chí mong mỏi cỡ nào bản thân không phải là người nhà họ Hoắc. Hôm nay cô chỉ hy vọng Diệp Ân Tuấn có thể thừa nhận được mọi thứ.

Anh không biết bất cứ cái gì, bây giờ chắc chắn hận bà cụ Diệp muốn chết, cũng lo lắng cho mình gần chết. Nếu như có một ngày anh hiểu rõ hết chân tướng sự việc, người mà anh yêu thương hết mực đích thật là lại cháu gái của kẻ thù anh, điều này khiến cho anh càng thêm tồi tệ hay không?

Thẩm Hạ Lan đau lòng không ngớt, rồi lại bất lực.

Cô mong muốn người Hoắc Chấn Hiên kia vô tội biết bao, thế nhưng lời nói của Phương Ngôn vô cùng xác thực như vậy, phải làm như thế nào mới tốt đây?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trên ngực mình chứ có có tảng đá đè nặng, ép tới mức cô sắp không thể thở nổi rồi.

Ở bên kia Diệp Ân Tuấn không nhận được tin tức của Khôn Gia, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, thậm chí những người ở bên cạnh anh đều cảm thấy lạnh toát toàn thân.

“Sếp Diệp, anh đừng gấp, Khôn Gia lập tức sẽ có tin tức.”

Người bên cạnh Khôn Gia hơi nơm nớp lo sợ.

Diệp Ân Tuấn lại không nói gì, cứ ngồi thế, có điều trong lòng vô cùng bất an.

“Tôi ra ngoài một chuyến.”

Anh bỗng đứng phắt dậy, lại bị người ta ngăn cản lại.

“Sếp Diệp, ngài cứ ở đây chờ tin tức đi.”

“Cút ngay.”

Diệp Ân Tuấn vốn đã ôm cực tức trong bụng rồi, thế nhưng bây giờ vậy mà còn có người ngăn cản anh, cơn tức này của anh dâng lên, sắc mặt càng âm trầm thêm.

Người được phái tới có hơi khó xử: “Sếp Diệp, ở đây cũng là địa bàn của Khôn Gia, anh vẫn…”

“Địa bàn của ông ta? Vậy cũng phải để tôi để cho ông ta trở thành trùm ở đây mới được. Lúc trước một mình tôi đơn phương độc mã đến đây, các người vây tôi ở chỗ này, thế nào? Hôm nay vẫn còn nghĩ các người vây được tôi sao? Đường biển đường bộ đường không tùy các người chọn, ngược lại rốt cuộc tôi muốn xem thế lực cường hào ác bá bọn Khôn Gia mấy người lớn, hay là thế lức của tôi lớn. Còn nữa, tôi cũng không sợ các người, tôi đi tìm Diêm Vương Sống. Nói với Khôn Gia, nội trong ba giờ tôi không nhìn thấy vợ của tôi, đời này ông ta cũng đừng nghĩ gặp lại vợ của mình.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn đá bay người ở trước mặt, bước nhanh đi ra bên ngoài.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Vợ của Khôn Gia?

Vậy mà Khôn Gia còn có vợ sao?

Không ai biết mối quan hệ giữa Khôn Gia và Diêm Vương Sống, nếu không phải biết tất cả từ chỗ Bạch Tử Đồng thì Diệp Ân Tuấn cũng không biết.

Anh có thể nhận ra rằng, Khôn Gia cũng không phải không có khả năng sắp xếp bệnh viện của Diêm Vương Sống vào trong phạm vi thế lực của thành phố ngầm, mà là ông ta không nỡ.

Nếu không nỡ, vậy còn tình cảm, đã có tình cảm thì có thua thiệt, lâu như vậy có thể trở thành cuộc thương lượng của tư bản.

Diệp Ân Tuấn rời khỏi thành phố ngầm rất nhanh, người của Khôn Gia cũng truyền lời của anh đến cho Khôn Gia.

Khôn Gia ngây người một lúc, tuy rằng không biết Diệp Ân Tuấn từ nơi nào biết được mối quan hệ giữa ông ta và Diêm Vương Sống, thế nhưng vào thời khắc này, thật sự ông ta như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột khủng khiếp.

Diệp Nam Phương ép ông ta, Diệp Ân Tuấn cũng ép ông ta, bây giờ ông ta phải làm sao? Lẽ nào thật sự phải cầu xin với bên trên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.