“Trương Mẫn.”
Thẩm Hạ Lan kêu cô ta một tiếng, nhìn thấy đôi mắt hơi nghi hoặc một chút của Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cô là một người chị tốt.”
Câu nói này lập tức khiến cho nước mắt của Trương Mẫn trào ra.
Cả đời này, cô ta sống là vì em trai, vì em trai, vì tên tuổi của cha mẹ, cô ta bỏ rơi chính mình, cũng bán mình, làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, không có ai lại thích người như cô ta.
Bây giờ có thể nghe được sự khẳng định của Thẩm Hạ Lan đối với cô, Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy cả đời này của mình cũng coi như sống không uổng phí.
“Cám ơn cô, Thẩm Hạ Lan, thật sự cám ơn cô.”
“Lên đường bình an.”
Thẩm Hạ Lan cũng không biết mình nên nói gì, cô không có cách nào nhìn Trương Mẫn bây giờ, chỉ có thể quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cả đời người, rất nhiều con đường đều là tự bản thân lựa chọn, cho dù cô thừa nhận Trương Mẫn là người chị tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận Trương Mẫn đã gây tổn thương cho cô và Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, có chút lo lắng hỏi: “Thế nào? Cô ấy có làm gì em không?”
“Không, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên có chút do dự. . Đam Mỹ H Văn
“Thế nhưng Trương Mẫn cô ấy…”
“Không phải có người của nhà họ Tống ở đây sao? Không có chuyện gì, trong lòng em rất loạn, đi giúp em đi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên không có cách nào từ chối.
Anh ta nhẹ gật đầu, cùng đi với Thẩm Hạ Lan ra hành lang của phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn bầu trời bên ngoài, thấp giọng nói: “Thật rất khó tưởng tượng, quan hệ của anh và em lại là anh em họ.”
“Nếu như em không muốn thừa nhận cũng được, anh ước gì em không thừa nhận đấy.”
Tống Dật Hiên không đứng đắn nói.
Thẩm Hạ Lan trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Chuyện của Trương Mẫn, anh đừng tự trách, có vài người đã xác định là đi đường khác với chúng ta. Anh đối với cô ấy đã hết tình nghĩa, không thẹn với lương tâm là được rồi.”
“Anh biết, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Có lẽ anh thích hợp cuộc sống một người sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
“Đừng có nói hươu nói vượn, anh chỉ là duyên phận chưa tới.”
Thẩm Hạ Lan sợ Tống Dật Hiên tự gánh vác ở trong lòng, không khỏi mở miệng an ủi.
Tống Dật Hiên lắc đầu nói: “Có một số việc mà không phải duyên phận đến thì có thể. Cũng tỷ như anh và em. Anh vẫn cho rằng anh có thể theo đuổi được em, kết quả thì sao? Hiện tại còn là anh em. Thật hung ác! Mẹ anh cũng thật là, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, hiện tại lại trực tiếp cắt đứt mộng tưởng của anh.”
“Lại nói hươu nói vượn. Nhưng nói đến cái này, em nhớ ra, mẹ em đã thật lâu không có tin tức. Lần này em cũng không thể gọi điện thoại được, em đã liên hệ Dương Tân để điều tra, cũng không biết mẹ em hiện tại ở đâu.”
Trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan có một tia lo lắng.
Tống Dật Hiên vỗ vỗ bờ vai của cô nói: “Yên tâm đi, dì không có việc gì đâu. Nói không chừng chỉ là muốn đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình, đơn thuần là không muốn nhận điện thoại mà thôi. Dù sao em cũng có một vài chuyện khiến cho người làm mẹ như bà ấy rất khó khăn.”
“Có lẽ vậy. Em chỉ hi vọng bà ấy không có việc gì là được.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.
Gió bên ngoài không lớn, thổi tới trên mặt rất thoải mái.
Tống Dật Hiên nhìn mái tóc thổi lên bên mặt của Thẩm Hạ Lan, trong lòng vẫn tạo nên một tia gợn sóng.
Người phụ nữ tha thiết mơ ước này, về sau thật sự không thể nghĩ đến nữa, cô ấy vậy mà là em họ của anh ta.
Có đôi khi vận mệnh thật hết sức kỳ quái, cũng khiến người ta khó có thể tiếp nhận nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Thẩm Hạ Lan giống như phát hiện ánh mắt của Tống Dật Hiên, cô xoay đầu lại nhìn xem Tống Dật Hiên, cười nói: “Nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn em thôi, về sau muốn nhìn em như vậy cũng không được.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
“Anh ấy, nhanh chóng kiềm chế lại đi. Hiện tại thân thể của dì đã tốt hơn, em biết có thể bởi vì chuyện của Trương Mẫn, tâm tình anh rất phiền muộn, không bằng anh đưa dì ra ngoài du lịch giải sầu một chút đi.”
Nghe được đề nghị của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên lắc đầu.
“Không cần, anh còn không yếu ớt như vậy, đúng rồi, em nói muốn nói chuyện gì với anh?”
Đúng lúc này, y tá chạy nhanh tới.
“Cậu Tống, cô Trương đã qua đời.”
“Cái gì?”
Cả người Tống Dật Hiên đều ngây ngẩn.
Tại sao lại nhanh như vậy chứ?
Vừa rồi nhìn sắc mặt của Trương Mẫn còn không đến mức nào.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Anh hoài nghi em làm gì đối với cô ta sao? Em không thích cô ta, thậm chí có chút ghét cô ta, nhưng em vẫn khinh thường ra tay đối với một người sắp chết.”
Tống Dật Hiên cũng cảm thấy mình có chút quá đáng.
Anh ta vội vàng mở miệng: “Thật xin lỗi, anh đi trước nhìn xem.”
“Em và anh cùng đi đi.”
Thẩm Hạ Lan so với Tống Dật Hiên thì khá bình tĩnh.
Có lẽ là bởi vì sớm biết lựa chọn của Trương Mẫn, cũng biết kết cục cuối cùng của Trương Mẫn, cho nên trong lòng Thẩm Hạ Lan mặc dù có chút nặng nề, thì vẫn có thể tiếp nhận.
Lúc đầu Tống Dật Hiên dự định từ chối, nhưng nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, vẫn gật đầu.
Thời điểm hai người đến phòng bệnh, Trương Mẫn đã không còn hô hấp.
Máy hô hấp đã dừng.
Bác sĩ Vu Vĩ đứng ở một bên, có chút bi thương nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực, nhưng trái tim cô ấy đột nhiên suy kiệt, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Tống Dật Hiên còn chưa nói cái gì, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sắc mặt của Vu Vĩ có chút bối rối.
“Mợ Diệp, cô có ý gì?”
“Có ý gì thì bác sĩ Vu cũng đừng quan tâm, chỉ là từ giờ trở đi, đến khi cảnh sát đến, còn xin các người đều ở lại phòng bệnh.”
Thái độ của Thẩm Hạ Lan kiên quyết, lập tức khiến cho lông mày của Tống Dật Hiên hơi nhíu lại.
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Anh đừng nói chuyện, đến lúc đó anh sẽ biết.”
Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói, cũng không nhìn tới Tống Dật Hiên.
Hiện tại Vu Vĩ cực kì bối rối.
“Mợ Diệp, lát nữa tôi còn có một cuộc phẫu thuật, cô không cho tôi rời đi, đây không phải là đang làm loạn sao?”
“Tôi đã để người báo cho viện trưởng để thay người. Cho nên bác sĩ Vu, ông không cần lo lắng, sẽ không chậm trễ cuộc phẫu thuật của người khác, chỉ là sẽ chậm trễ chút thời gian của ông mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Vu Vĩ chột dạ, cười như không cười.
Vu Vĩ lại bởi vì chuyện này mà càng thêm lo lắng bất an.
“Mợ Diệp, chúng tôi thật sự đã cố hết sức cứu chữa cho Trương Mẫn, tất cả mọi người ở đây có thể chứng minh.”
“Tôi biết, tôi chưa hề nói là các ông không hết sức cứu giúp, tôi chỉ nói là chờ cảnh sát tới lại nói.”
Từ đầu đến cuối Thẩm Hạ Lan đều không chịu lộ ra chút gì.
Vu Vĩ nhiều lần lấy cớ rời đi, đều bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại.
Lúc này Tống Dật Hiên mới phát hiện Vu Vĩ có chút khả nghi.
Nếu như không thẹn với lương tâm, thì ông ta sợ cái gì, không phải sao?
Hiện tại nhìn Vu Vĩ, sắc mặt của ông ta bối rối đáng sợ, thậm chí nghĩ đến chuyện liều lĩnh đi ra ngoài.
Chẳng lẽ Trương Mẫn chết còn có ẩn tình khác?
Lông mày Tống Dật Hiên nhíu chặt lại.
Phát hiện Tống Dật Hiên đang quan sát mình, Vu Vĩ lập tức để cho mình tỉnh táo lại. Ông ta cười nhạt, trong lòng bàn tay lại toát mồ hôi.
“Có phải ông có chuyện gì giấu diếm tôi?”
Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm vào Vu Vĩ, khiến cho hô hấp của Vu Vĩ không thuận lợi.
“Sếp Tống, anh nói đùa, tôi làm sao có thể có chuyện gì giấu diếm anh được?”
“Có đúng không? Tốt nhất ông đừng để tôi biết cái gì, nếu không…”
Tống Dật Hiên cười lạnh, lại làm cho cả người Vu Vĩ hơi run rẩy.
Đúng lúc này, cảnh sát tới.
“Ai đã báo cảnh sát? Có chuyện gì?”
“Tôi đã báo cảnh sát, nơi này có người mưu sát.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng.
Đối với thân phận của Thẩm Hạ Lan, bọn họ đã biết rõ.
“Mợ Diệp, cô có ý gì?”
Cảnh sát nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.
Thẩm Hạ Lan chỉ vào Vu Vĩ, nói từng câu từng chữ: “Tôi tố cáo ông ta mưu sát Trương Mẫn.”
“Mợ Diệp, cơm có thể ăn nhiều, lời nói thì không thể nói mò. Tôi là một bác sĩ, tại sao lại…”
“Có thể hay không, liền để Trương Mẫn nói đi.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, lập tức khiến cho Vu Vĩ kém chút nữa đã sợ tè ra quần.
“Có ý tứ gì? Mợ Diệp, cô đang nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cũng không tiếp tục nói gì khác, trực tiếp đi tới bên giường của Trương Mẫn, lấy một chiếc máy nghe trộm từ dưới mặt giường.
Cô bật máy nghe trộm lên, chỉ chốc lát liền truyền ra giọng nói của Vu Vĩ.
“Trương Mẫn, cô nói xem tại sao cô lại không nghĩ thông chứ? Biết rõ bây giờ mình có thể có được thành tựu như vậy, đều là công lao của bà ta, vì sao còn muốn đối nghịch với bà ta? Lần trước rõ ràng chúng ta đã phái người đi giết Lưu Mai, cô hết lần này tới lần khác chặn ngang đường cứu Lưu Mai, làm gì? Cô cứu được, thì bà ta niệm tình cô sao? Để cho cô gả cho con trai của bà ta sao? Cho nên nói, mỗi người một vận mệnh, cô lại giãy dụa cũng không có tác dụng.”
Trương Mẫn ho khan hai tiếng, nói: “Ông có ý tứ gì? Tới muốn giết tôi sao? Tôi đều đã thành như này, sống không bao lâu nữa, các người vẫn không chịu buông tha tôi sao?”
“Cô cũng biết, cô sống lâu một phút, bà ấy liền không an ổn một phút. Nếu như cô lại bởi vì tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, nói chuyện gì đó với Tống Dật Hiên, như vậy kế hoạch của chúng tôi liền xong rồi. Hiện tại em trai cô đã bị cô giấu đi rồi, chúng tôi cũng không tìm thấy, cô cảm thấy chúng tôi sẽ giữ cô lại trên thế giới này sao?”
Giọng nói của Vu Vĩ truyền đến một lần nữa.
Trương Mẫn ho kịch liệt, nói: “Tôi đã làm nhiều chuyện cho các người như vậy, bây giờ bị các ngươi đập bể xương cốt toàn thân, đã là phế nhân, thế nhưng các người còn muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng không sợ gặp báo ứng sao?”
“Ha ha, báo ứng? Nếu có báo ứng, đã nhiều năm như vậy, người có thể báo ứng đã sớm nên không còn ở đây, thế nhưng không phải bà ấy vẫn sống rất tốt sao? Trương Mẫn, cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng muốn dựa vào bà ấy ăn cơm! Cô yên tâm, tôi sẽ thêm chút thuốc vào bên trong cho cô, cô không quá đau khổ, chỉ mấy phút, cô liền sẽ không có tri giác. Quen biết với cô, cũng coi như tôi tiễn cô đi đi.”
Vu Vĩ nói, truyền đến âm thanh lộc cộc.
Trương Mẫn cười khổ mà nói: “Phương Quyên thật là hung ác! Tôi vì bà ta mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà cuối cùng đến cả chết tự nhiên, bà ta cũng không chịu cho tôi. Nhưng tôi tin tưởng, thiên lý sáng tỏ, bà ta sẽ có báo ứng!”
“Cô vẫn nên lên đường trước đi. Trương Mẫn, đi đường bình an!”
Trương Mẫn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể giãy dụa được, có vài âm thanh lộp bộp truyền đến, lập tức khiến cho gân xanh của Tống Dật Hiên nổi lên.
“Ông khốn nạn!”
Anh ta đánh một cú vào sống mũi của Vu Vĩ, một dòng máu tươi ấm áp lập tức phun ra.
“Á! Giết người! Cảnh sát, các anh có quản hay không?”
Vu Vĩ bị dọa, vội vàng bưng kín lỗ mũi chảy máu chạy về phía cảnh sát.
“Đây đều là vu khống, là vu khống! Giọng nói này là do chỉnh âm, không phải tôi! Thật sự không phải tôi!”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy một camera từ bức tranh của bệnh viện.
“Vu Vĩ, muốn nhìn video theo dõi sao?”
Vu Vĩ nhìn thấy tất cả, cả người nhất thời ngồi liệt dưới sàn nhà.
Ông ta biết ông ta đã xong rồi.
Ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan mang theo một tia lạnh lùng cùng phẫn nộ.