Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, mọi người cũng rất căng thẳng, tất cả bất lực nhìn Thẩm Hạ Lan.
Cô có thể đi vào chỗ này là một chuyện bất ngờ, cô lại gặp được nhiều người phụ nữ đáng thương như vậy cũng là bất ngờ trong bất ngờ, nhưng cô có thể không quan tâm sao?
Thẩm Hạ Lan lập tức phủ nhận.
Cho dù sau lưng thím Trương là ai thì cô sẽ không nối giáo cho giặc làm chuyện không có lương tâm này.
Cũng may hai người kia chỉ điều tra gần đó một chút, sau đó lập tức đi ra ngoài, thật sự sợ thím Trương quay lại vậy.
Rốt cuộc thím Trương có thế lực mạnh bao nhiêu?
Người trong căn cứ này cũng sợ hãi bà ta như thế?
Hay là nói từ lúc căn cứ này bắt đầu thành lập, thím Trương đã ở đây?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không hiểu rõ, nhưng vẫn đang lo lắng vấn đề này.
Thẩm Hạ Lan chờ tiếng bước chân bên ngoài biến mất thì nói với các người phụ nữ phía sau: "Lát nữa tôi đưa mấy người ra ngoài, nhưng tôi không dám bảo đảm có thể trốn thoát được ra ngoài hay không, đến lúc đó mọi người chia nhau ra chạy, đừng chạy cùng một hướng biết không?"
Mọi người gật đầu.
Đối với bọn họ thì Thẩm Hạ Lan có thể cứu bọn họ ra ngoài đã là hy vọng lớn nhất rồi.
Thẩm Hạ Lan mở cửa gỗ, bên ngoài vô cùng vắng lặng, nhưng lại làm cho người ta vô cùng lo lắng.
Cô ra ngoài đầu tiên, sau đó nhìn xung quanh, cô phát hiện không có ai mới vẫy tay nói mọi người sau lưng đi theo mình ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhớ rõ con đường đã từng đi qua, cô nhanh chóng đưa mấy người phụ nữ chạy đi.
Sắc trời bên ngoài vẫn hơi sáng, chắc chắn gần đó có máy giám sát.
Thẩm Hạ Lan quan sát một chút, phát hiện cách đó không xa có máy giám sát, cô nhanh chóng cầm lấy đồ che đi máy giám sát.
"Khi tôi làm như vậy thì bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện tình hình bên này bất thường, đến lúc đó mọi người chia nhau chạy đi, còn có thể trốn thoát hay không thì phải dựa vào số mệnh của từng người."
"Cảm ơn cô, cô gái."
Có người vui mừng đến bật khóc.
Tuy rằng bọn họ chưa thoát khỏi nơi này, nhưng lại có thể nhìn thấy một tia hy vọng.
Đối với sự biết ơn của bọn họ thì Thẩm Hạ Lan lại không quá chắc chắn, dù sao đây chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi Thẩm Hạ Lan nói đường chạy trốn với bọn họ xong thì nhanh chóng che máy giám sát lại, sau đó chạy ra ngoài.
Có một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, không quá cao, lúc Thẩm Hạ Lan chạy ra thì cô ta cũng chạy theo Thẩm Hạ Lan.
Mọi người lập tức giải tán, ai không muốn ở lại chỗ này, chỉ có cô gái này vẫn luôn đi theo Thẩm Hạ Lan.
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan không chú ý, sau đó khi cô phát hiện lại có chút khó xử.
"Em gái nhỏ, cô không thể đi theo tôi."
Thẩm Hạ Lan sợ liên luỵ cô ta, nhưng cô gái lắc đầu cũng không nói chuyện.
Sắc trời còn rất tối, Thẩm Hạ Lan không nhìn rõ mặt, nhưng cô lại không biết làm gì với cô gái nhỏ bướng bỉnh này.
"Tôi còn có chuyện phải làm, thật sự không thể đưa cô theo."
Cô không an toàn, toàn bộ căn cứ đang tìm kiếm cô, thậm chí cô còn phải thoát khỏi sự vây bắt của đám người Diêm Chấn và Dương Tân, nhưng hiện tại một cô gái đi theo cô thì rất có thể sẽ liên lụy cô ta.
Nhưng cô bé chỉ lắc đầu, cũng không rời đi.
Lúc này Thẩm Hạ Lan không thể ném cô gái đi được.
Cô thở dài một hơi nói: "Nếu lát nữa chúng ta gặp nhiều người thì cô phải chạy đi, tuyệt đối đừng quan tâm tôi biết không?"
Cô bé gật đầu, trong đôi mắt trong veo lóe lên ánh sáng.
Cô ta có một đôi mắt to vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Hạ Lan cũng không thể bỏ mặc cô ta, nói cô ta đi sát bên cạnh, nhanh chóng chạy tới bờ biển.
Chỉ có ở đó thì cô mới có một tia hy vọng.
"Cô biết bơi không?"
Cô gái lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Cô gái không biết bơi, bọn họ đi đâu bây giờ?
Lúc này Thẩm Hạ Lan phát hiện có rất nhiều người chạy về phía này.
Bờ biển là con đường chạy trốn duy nhất của cô, nếu cô là Diêm Chấn thì sau khi biết máy giám sát bị che lại, chắc chắn sẽ đoán được cô đến bờ biển.
Làm sao bây giờ?
Tự chui đầu vào lưới sao?
Hay là chạy vào núi nghĩ cách khác?
Thẩm Hạ Lan không biết, cô cảm thấy mỗi bước đi gặp phải sự lựa chọn khó khăn.
Trước kia có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, chỉ cần đi theo Diệp Ân Tuấn là được, hiện tại trong tình huống này, cô nên làm gì?
Thẩm Hạ Lan dừng chân, cô gái cũng dừng lại.
Lúc này có rất nhiều người chạy tới bờ biển.
Bọn họ thấy biển rộng, chẳng khác nhìn thấy hy vọng, cho dù chết ở trong biển cũng tốt hơn bị người ta bán ra nước ngoài.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại, làm cho cô gái lảo đảo một chút, suýt nữa đụng vào người Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta vẫn kịp đừng lại.
"Cô có sợ không? Nếu hiện tại tôi xoay người quay lại, cô còn đi theo tôi không?"
Thẩm Hạ Lan nhìn cô gái.
Hiện tại không chỉ là chuyện của một mình cô, còn có sự sống chết của cô gái này. Tuy rằng mọi người dựa vào số trời, nhưng cô gái này vẫn luôn đi theo cô, làm cho cô có ý thức trách nhiệm.
Cô gái chớp mắt to nhìn Thẩm Hạ Lan, dường như cô ta hiểu ý cô, tuy rằng đáy mắt tràn đầy khó hiệu nhưng vẫn không chút do dự gật đầu.
"Có!"
Giọng nói mang theo sự non nớt, nhưng lại rất kiên định. truyện đam mỹ
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi nói: "Tôi không dám bảo đảm tôi quay lại sẽ có kết quả thế nào, trên thực tế bọn họ muốn tìm tôi, nếu cô chạy đi với bọn họ thì có lẽ còn có một con đường sống, nhưng cô đi theo tôi thì mức độ nguy hiểm rất cao, cô chắc chắn còn muốn đi theo tôi sao?"
Cô gái lại gật đầu.
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ, đành phải kéo tay cô ta chạy vào rừng cây, nhân lúc đám người Diêm Chấn chưa quay lại thì cô chạy vào trong núi.
Tay cô gái này rất lạnh, rất lạnh.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới con gái Nghê Nghê của mình.
Nếu cô không trốn được mà chết ở đây, Nghê Nghê làm sao bây giờ? Minh Triết làm sao bây giờ?
Lúc này cô oán trách mình mạo hiểm. Nếu từ đầu cô về trước xem Nghê Nghê thì có tốt hơn hay không?
Nhưng hiện tại cô nghĩ mấy lời thím Trương nói lúc trước, lại nghĩ tới tình huống của mình và Nghê Nghê thì cô lại không có lựa chọn nào khác.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không hiểu, cô chỉ đơn thuần thích người đàn ông Diệp Ân Tuấn nhưng lại luôn bị người khác đuổi giết như thế, rốt cuộc lý do là gì?
Chẳng lẽ lòng người lại xấu xa như vậy sao?
Thím Trương biết rõ thân phận Thẩm Nghê Nghê nhưng lại không chịu buông tha cho đứa bé đáng thương, rốt cuộc trái tim của bà ta làm bằng gì?
Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, sau đó kéo cô gái chạy vào núi sâu.
Bên ngoài truyền đến động cơ ô tô, quả nhiên đám người Diêm Chấn người vẫn đuổi theo.
Bờ biển vang lên tũm tũm, không biết có người nhảy xuống biển chạy đi hay là xảy ra tranh chấp gì, tóm lại rất loạn.
Lúc này Thẩm Hạ Lan không có cách nào quan tâm những người khác.
Cô đưa cô gái chạy vào núi thì cảm thấy lạc đường.
Đây là rừng sâu núi thẳm, diện tích cũng không quá lớn, năm đó Diệp Ân Tuấn mua đảo này cũng không muốn có được một quốc gia, cho nên tuy rằng bọn họ vẫn đang chạy nhưng Thẩm Hạ Lan biết sớm muộn cũng sẽ đi đến cuối đường.
Cô thấy càng đi càng xa, dường như sau lưng cũng có tiếng bước chân truyền đến, hiện tại bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, không thể lùi lại phía sau.
Nếu phía trước hết đường đi thì cô nên làm gì bây giờ?
Một mình cô thì thôi, hiện tại cô còn mang theo một cô gái vô tội, Thẩm Hạ Lan không biết mình làm gì mới tốt.
Cô gái nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Tôi tên là Tiểu Thi."
"Tôi tên là Thẩm Hạ Lan."
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt mở miệng, có chút ý cười.
Cô gái này có vẻ khoảng mười tám tuổi, còn rất non nớt, đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, nếu không phải bởi vì chuyện lần này thì có lẽ cô sẽ không quen biết cô gái Tiểu Thi này.
"Có một chuyện tôi không thể không nói cho cô biết, rừng sâu này sẽ có cuối đường, mà tôi lại không quen thuộc nơi này, nếu chúng ta có thể chạy tới đó thì tốt, còn không chạy ra được thì cô và tôi sẽ phải ở lại chỗ này."
Thẩm Hạ Lan không muốn nói như vậy, đối với một cô gái mười tám tuổi thì thật sự rất tàn nhẫn.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã bị dọa khóc, nhưng Tiểu Thi lại không quá lớn khó chịu, chỉ nhàn nhạt nói: "Sống chết có số, nếu thật sự như vậy, tôi cũng không trách cô, dù sao cũng do tôi kiên quyết muốn đi theo cô. Cô không có bất cứ trách nhiệm gì với tôi cả."
Thẩm Hạ Lan không nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ nói như vậy, cô nhất thời có chút khó chịu.
"Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô."
"Vì sao cô lại tốt với tôi như vậy?"
Trong mắt Tiểu Thi có chút khó hiểu, có lẽ trong lòng cô ta nghĩ mình và Thẩm Hạ Lan không quen biết, Thẩm Hạ Lan đối xử với cô ta thế nào cũng được.
Dường như Thẩm Hạ Lan nhìn ra được gì đó trong mắt Tiểu Thi, trong lòng không khỏi nhói đau nói: "Dù sao cũng do tôi đưa cô đi con đường này."
"Không liên quan đến cô, do tôi kiên quyết đi theo cô."
Tiểu Thi không phải là cô gái có tính cách yếu đuối, vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh lại làm cho Thẩm Hạ Lan càng thêm khó chịu.
Nếu lúc trước cô không cho cô ta đi theo là tốt rồi, nhưng hiện tại nói gì cũng đã trễ.
"Tôi vẫn muốn lại nói câu kia, nếu lát nữa có người vây quanh thì cô nhân cơ hội bỏ chạy, đừng quan tâm đến tôi biết không?"
Tiểu Thi chỉ nhìn Thẩm Hạ Lan, cũng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan cho rằng hai người đã thỏa thuận xong.
Bên ngoài ngày càng ồn ào, dường như có rất nhiều người chạy về phía này.
Thẩm Hạ Lan toát mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cho dù cô học được một chút công phu mèo quào, đừng nói bảo vệ Tiểu Thi, ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó khăn.
Hiện tại bọn họ vừa mệt vừa đói lại khát, sương buổi sáng làm ướt đẫm quần áo bọn họ, gió nhẹ thổi tới làm cho hai người không khỏi run lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy môi Tiểu Thi trắng bệch, không nghĩ nhiều cởi áo ra cho cô ta.
"Mặc vào."
Cô gái nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, giống như có chút kinh ngạc, cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chỉ mặc một chiếc áo lông thì hơi nhíu mày, cô ta do dự một chút vẫn cầm áo Thẩm Hạ Lan mặc vào.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy vô cùng lạnh, nhưng cô nhìn thấy Tiểu Thi được sưởi ấm, dường như thấy được Thẩm Nghê Nghê.
Cô tạm thời coi Tiểu Thi trở thành Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan kéo tay cô ta nhanh chóng chạy về một phía, nhưng càng chạy thì âm thanh càng rõ ràng.
Chẳng lẽ bọn họ chạy về phía đám người Diêm Chấn sao?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan ngày càng khó hiểu.
Không biết từ đâu có một bàn tay đưa ra túm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, cô sợ tới mức muốn hét lên một tiếng, sau đó người này lại bịt kín miệng cô lại.