Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 215: Chương 215: Chính thức là vợ chồng




Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Người họ Đào này đúng là mĩ nam, mới ba mươi tuổi, mà hắn cũng có chung sở thích như những người đàn ông khác, đó là háo sắc. Khi lần đầu nhìn thấy Nhan Nghiên, ánh mắt hắn đã không rời khỏi cô.

Nhan Nghiên đúng là người đẹp khó gặp được, so với ba năm trước kia cô càng ngày càng xinh đẹp, càng có sức hấp dẫn. Ở trong thành phố này, ai cũng biết Nhan Nghiên là người phụ nữ của Tư Kình Vũ. Trước kia Tư Kình Vũ là nhân vật không tầm thường, sau lưng không ít người nói Nhan Nghiên là hồ li tinh, là người thứ ba. Nhưng phần lớn mọi người đều thừa nhận, Nhan Nghiên và Tư Kình vũ cực kỳ xứng đôi. Nhưng Tư Kình Vũ bây giờ bị người ngoài coi thường, hắn chỉ là thằng ngốc, vậy mà Nhan nghiên cũng ở bên hắn, không ít người thở dài, bởi người xinh đẹp như Nhan Nghiên lại đi theo một thằng ngốc. Do vậy mấy năm nay, không ít đàn ông có cảm tình với cô nhưng cô lại không để trong lòng.

Hắn ta biết rõ Tư Kình Vũ nên càng thấy hứng thú với Nhan Nghiên. Nhan Nghiên tuy thấy phiền toái muốn ứng phó hắn, nhưng Tư đại thiếu đang ở đây nên không tiện. Vì vậy cô đưa Tư kình Vũ qua phòng bên cạnh, nói với hắn: “Vũ, anh ở đây chơi, em đi họp, xong chuyện chúng ta sẽ cùng đi mua nhẫn, được không?”

Tư Kình Vũ đẩy cô vào tưởng, hôn lên môi cô nói: “Tiểu Nghiên, chúng ta hình như còn có chuyện chưa làm xong?”

Nhan Nghiên nghi hoặc, thấy Tư Kình Vũ hơi lạ. Tay cô chống ngực hắn nói: “Đừng nghịch ngợm, để em đi họp trước, xong chuyện sẽ bàn tới nhé.”

Tư Kình Vũ vờ như không nghe thấy, nửa người dưới dán vào thân thể cô, trong miệng ngây thơ nói: “Nghiên, nói cho Tiểu Vũ biết! Làm vợ chồng, ngoại trừ đi mua nhẫn, có phải còn có những chuyện khác quan trọng hơn không?”

Nhan Nghiên không nghĩ hắn sẽ hỏi chuyện này, đương nhiên còn chuyện khác nữa, bọn họ chưa làm công chứng, cũng không có giấy hôn ước, lại chưa cử hành hôn lễ. Thật ra mọi người đều biết rõ, vị trí Tư phu nhân của cô chỉ là trên danh nghĩa, cô còn chưa phải vợ chính thức của hắn. Nhất thời, tay cô ôm lấy má hắn: “Vũ, tại sao lại hỏi chuyện này?”

“Bởi vì chị Văn Vi nói chúng ta chưa phải vợ chồng, vợ chồng có rất nhiều chuyện phải làm.” Tư Kình Vũ vẫn chăm chú nhìn cô: “Tiểu Nghiên, Tiểu Vũ muốn thành vợ chồng chính thức với tiểu Nghiên, được chứ?”

Nhan Nghiên nghẹn ngào nói: “Đương nhiên là được, Vũ, trong lòng của Tiểu Nghiên , Tiểu Vũ đã là chồng của em rồi.Có một số việc em không làm vì không hi vọng sẽ có ngày anh hối hận.”

“Không thể nào, Tiểu Vũ sẽ không hối hận.” Tư Kình Vũ liền dán chặt vào người cô, nặng nề hôn lên mũi cô: “Tiểu Vũ muốn cùng tiểu Nghiên chính thức trở thành vợ chồng, vĩnh viễn sẽ không hối hận. Tiểu Nghiên là người của Tiểu Vũ, vĩnh viễn là vậy, không ai có thể cướp Tiểu Nghiên .”

Có phải cô nên cảm kích Văn Vi không, không hề phá hủy tình cảm của vợ chồng bọn họ lại còn đưa bọn họ đến bước này. Nhan Nghiên tuy cảm động nhưng không quên còn có cuộc họp ban quản tri, cô nói: “Được rồi, chỉ cần Tiểu Vũ muốn thì chúng ta sẽ làm. Nhưng bây giờ em phải đi họp, anh ở nơi này chờ em nhé.”

Tư Kình Vũ nghe đã hiểu, chậm rãi thả Nhan nghiên, nói: “Tiểu Vũ ở chỗ này chờ Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên phải nhanh đến, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, phải trở thành vợ chồng .”

Nhan Nghiên gật nhẹ đầu, cô nghi hoặc, theo Tư Kình Vũ nói thì hắn biết rõ bọn họ không phải vợ chồng chính thức. Hắn không trách cô lừa dối hắn, lại không ngừng muốn trở thành vợ chồng cùng cô. Trong lòng cô rung động, Tư Kình Vũ như vậy làm cô thấy rối như tơ vò.

Trong phòng họp mọi người đều đã đến, Đào tổng vẫn chưa thấy cô đến thì hơi tức giận. Lúc sau Nhan Nghiên bước vào hắn mới bình thường trở lại. Nhan Nghiên cũng mở lời xin lỗi, mở máy tính, phổ biến về trang phục hè với hắn ta. Hắn ta nhìn cô, cô nói xong, ánh mắt của hắn lại càng chăm chú. Bây giờ đã xác định mở màn rất thành công, cùng lúc đó Tống Ngọc San tới, cũng đã xác định hợp tác cùng hắn, chỉ cần kí tên lên hợp đồng chính thức là xong.

Hết cuộc họp, Đào tổng đề nghị đi ăn, đồng thời cũng muốn biết rõ Bắc Kinh hơn, lại chỉ đích danh Nhan nghiên đi cùng. Ai cũng nhìn ra hắn ta có ý với Nhan Nghiên. Quang minh chính đại có ý với người phụ nữ của Tư đại thiếu, người này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Nhan Nghiên uyển chuyển cự tuyệt nhưng chủ tịch lại đáp ứng rồi. Với lại vừa bắt đầu hợp tác, người này là khách quý, đương nhiên phải phục vụ cẩn thận. Nhan Nghiên nghĩ tới Tư Kình Vũ ở bên kia, nên nói thế nào với hắn cho phải đây.

Ai ngờ khi bọn họ tới cửa, Tư Kình Vũ đang đứng đó. Ánh mắt hắn không nhìn ai khác, tiến vài bước đến trước mặt Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên đã xong việc rồi, chúng ta có thể đi chưa?”

Nhan Nghiên thấy khó xử, không ngờ Tư Kình Vũ sẽ đứng ở cửa đợi cô. Cô nhìn giám đốc Đào. Kéo Tư Kình Vũ đến nói: “Tiểu Vũ, về công ti trước đi, em còn có chuyện chưa xong!”

“Chúng ta không phải sẽ đi ăn cơm, sau đó mua nhẫn sao?” Tư Kình Vũ nói xong liền ôm chặt lấy cô, vẻ mặt gà con đáng thương, lại có địch ý nhìn những người xung quanh.

Chủ tịch cũng thấy đau đầu, vị Đại thiếu gia này đôi khi cực khó đối phó. Ngược lại Đào tổng cũng đi tới cười nói: “Tư tổng, đã lâu không gặp! Tôi còn đang buồn bực lần này tới Bắc Kinh buồn chán. Tôi đã hẹn Nhan Nghiên cùng đi ăn cơm, muốn mượn cô ấy một lát.”

Vì Đào tổng này hiển nhiên không đem Tư Kình Vũ đặt vào mắt. thậm chí còn có vẻ chế giễu nhìn hắn. Nhan Nghiên thấy tức giận, nhưng cô không phản ứng, bởi còn đang trong giai đoạn hợp tác, hợp đồng cần kí kết thành công, cô liền nói: “Vũ, anh về công ti trước, anh đã nói sẽ nghe lời em mà.”

Tư Kình Vũ thấy ánh mắt của Đào tổng, cũng thấy ghét hắn ta, Tiểu Nghiên lại vì người này mà lỡ hẹn với hắn làm cho hắn càng mất hứng. hắn buông nhẹ Nhan nghiên nói: “Tiểu Vũ không biết anh, Nhan Nghiên là vợ Tiểu Vũ, chúng tôi đã hẹn trước sẽ đi ăn cùng nhau, không thể cho anh mượn.”

“Tư thiếu!” Chủ tịch tiến lên can ngăn, đứng bên Tư Kình Vũ, lại nói với hắn : “Đây đang là giờ làm, Nhan Nghiên đang làm việc. Con sẽ không cản trở công việc của cô ấy đúng không? Mẹ gọi người đưa con về.”

“Việc làm gì chứ, việc của tiểu Nghiên không phải là đi ăn cùng người khác.” Nói xong, Tư Kình Vũ kéo Nhan Nghiên bỏ đi, phòng của bọn hắn cách vách phòng họp, hắn trực tiếp kéo Nhan Nghiên vào đó.

“Tư tổng, cậu thật keo kiệt.” Đào tổng cũng tóm được tay kia của Nhan Nghiên, trên mặt vui vẻ: “Chỉ là muốn ăn một bữa với Nhan Nghiên, cậu nên đồng ý!”

Tư Kình Vũ thấy Đào tổng cầm tay Nhan Nghiên, hắn nổi giận, mọi người phản ứng không kịp, liền thấy hắn đánh Đào tổng ngã xuống , hét lên: “Không được chạm vào Nhan Nghiên!”

Nhan Nghiên bị hù dọa, Tư Kình Vũ kéo cô đi, cô theo bản năng đi cùng hắn, Cô cũng không thích đi ăn cùng tên kia, người đàn ông này bộ dạng mê đắm làm cho người ta chán ghét. Nhưng không ngờ Tư Kình Vũ lại đánh hắn ta, chết tiệt, cô cảm thấy hắn thực quá tuyệt vời.

Ai cũng không ngờ Tư Kình Vũ sẽ động thủ, lại càng bất ngờ hơn, hắn kéo Nhan Nghiên đi, sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên biến mất. Chủ tịch Tống nhanh chóng phản ứng, giúp đỡ Đào tổng đứng dậy liền xin lỗi hắn.

“Kình Vũ, có phải anh nhớ lại chuyện gì không?” Nhan nghiên hoài nghi hắn, Tư Kình Vũ còn là đứa trẻ ngốc sao? Cô nâng mặt hắn, sùng bái hỏi. Người đàn ông của cô, thật sự quá có cá tính mà.

Tư Kình Vũ không hiểu cô nói gì. Hắn chỉ ôm cô, mất hứng nói: “Tiểu Nghiên, Tiểu Vũ không thích người vừa nãy. Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Nghiên rất đáng ghét. Còn cầm tay của Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên không được gặp hắn nữa.”

Chuyện này hơi khó, người đó là khách quý. Nhìn Tư Kình Vũ như vậy không giống đã khôi phục trí nhớ. Có lẽ là hắn coi trọng, quan tâm cô. Nhan Nghiên cảm thấy rất ngọt ngào, liền ôm eo hắn, mặt dán lên ngực hắn nghe tim đập. Cô hi vọng bọn họ cả đời sẽ thế này, Tư Kình Vũ hiện giờ làm cho cô cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

“Tiểu Nghiên, sao không trả lời?” Tư Kình Vũ nhìn người trong lòng, liền nâng mặt cô, thấy cô cười, ánh mắt đẹp không gì sánh bằng. Hắn nhất thời ngây ngốc, chỉ biết nhìn cô. Sau đó liền hôn lên môi cô, lập tức áp cô vào tường, hôn kịch liệt.

Nhan Nghiên cũng nhiệt tình đáp lại, nghĩ đây là khách sạn, liền nhắc hắn: “Vũ, không được xé rách quần áo, không thì chút nữa không thể đi mua nhẫn.” Người này kích động lên, sốt ruột liền xé rách quần áo mất.

Tư Kình Vũ nghe cô nói, liền thuần thục kéo khóa quần cô, sau đó liền cởi quần của chính mình, nhấc cô lên, tiến vào.

Nhan Nghiên hít sâu, Tư Kình Vũ liên tục xâm nhập, rất thuần thục. Nhan Nghiên mở to mắt nhìn hắn, thật hoài nghi hắn có phải Tư Kình Vũ ngốc nghếch không. Nhưng cô không có thời gian nghĩ nữa, người đàn ông kia lại bắt đầu chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.