Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 104: Chương 104: Chương 103




Ads Nhan Nghiên không nghĩ đến mình lại gặp Tư Kình Vũ đứng trước cửa nhà. Nhưng hiện giờ cô đang ôm Tử Hằng, lưng đeo cặp, thật sự không có sức phản ứng lại hắn. Cô chỉ nhìn hắn một cái, chật vật lấy ra thẻ ra vào, quẹt thẻ, ấn số mật mã, đẩy cửa đi vào.

Cô cố ý không khoá cửa, Tư Kình Vũ đã đứng trước cửa đợi cô, đương nhiên sẽ không can tâm rời đi như vậy. Cô bước vào cửa, không đóng cửa nhưng cũng không mời hắn vào, mà trực tiếp ôm Tử Hằng về phòng, đặt cậu bé nằm trên giường, cởi giầy, đắp chăn cho con, sau đó mới để ý đến Tư Kình Vũ đang đứng cạnh cửa sổ phòng khách.

Nhan Nghiên đóng cửa phòng con lại. Tư Kình Vũ chủ động đến tìm cô, tuy làm Nhan Nghiên bất ngờ, nhưng lại cho cô vài phần kinh hỉ. Nhan Nghiên đang lo lắng muốn cùng hắn cải thiện quan hệ, nào ngờ hắn lại tự đem mình đến cửa. “Tư tổng đến muộn như vậy tìm em có việc gì sao?”

“Hôm nay chơi rất vui, đúng không?”, Tư Kình Vũ hơi nghiêng người, khoé miệng vậy mà lại có chút vui vẻ. Chỉ là phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, nửa người của Tư Kình Vũ ẩn trong bóng tối, thần bí mà lại quỷ dị.

“Rất vui!” Nhan Nghiên không biết có phải Tư Kình Vũ đang ghen hay không, nhưng hắn đã theo dõi cô suốt nửa ngày là sự thật.

“Em làm những gì, không phải Tư tổng là người biết rõ nhất sao?”

Tư Kình Vũ không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Nhan Nghiên. Ánh mắt hắn chăm chú lại có vẻ lo lắng, không hiểu nổi.

Nhan Nghiên bị hắn nhìn chằm chằm, nhưng vẫn có thể cực kỳ trấn tĩnh, cô bước từng bước lại gần, để hắn nhìn rõ hơn. Cô nói: “Tư tổng muộn như vậy vẫn chờ em trước cửa, chẳng lẽ chỉ vì muốn hỏi em đi chơi có vui không sao?”

Tư Kình Vũ không nói gì, ngắm cô đứng ở trước mặt, thân hình gầy yếu, trong mắt hiện lên giảo hoạt cùng đắc ý, “Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, phát hiện ra Lập Hạ chỉ nói đúng một nửa. Em không điều tra quan hệ giữa cha anh và Lập Hạ, nhưng em đang điều tra chuyện năm xưa của mẹ tôi. Nhan Nghiên, đến giờ tôi vẫn cho rằng người em hận chính là tôi, người em muốn trả thù cũng là tôi. Năm đó tôi lấy giác mạc của em cho Văn Vi, đúng là tôi đã nhân cơ hội để bức bách em, nhưng đến giờ tôi mới biết, mục đích của em không đơn giản chút nào, người em muốn trả thù không phải là tôi, mà là Tư gia”.

Nhan Nghiên cũng không bất ngờ khi nghe hắn nói. Mối thù hận của cô, Tư Kình Vũ cũng chưa hẳn biết rõ toàn bộ, có lẽ hắn cũng chỉ biết một phần nhỏ. Chính là hắn không hiểu được, chỉ một việc nhỏ như vậy làm sao có thể khiến cô có quyết tâm báo thù lớn đến thế.

“Tư tổng, anh còn biết chuyện gì nữa?”

“Tôi đã mang mẫu tóc của Tử Hằng và cha tôi đi xét nghiệm, hôm nay đã có kết quả, em đoán xem kết quả là gì?” Tư Kình Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Nhan Nghiên ngừng thở, lúc này cô thật sự là ngài dự kiến. Cô đã quá coi thường Tư Kình Vũ rồi, hắn là người như thế nào chứ! Hắn đã nghi ngờ quan hệ giữa Tử Hằng và Tư Thành Đống, tự nhiên sẽ đích thân đi kiểm chứng. Nhan Nghiên vẫn cười nhìn hắn: “Vậy kết quả của Tư tổng là gì?”

“Kết quả là, ADN của Tử Hằng với cha tôi có tỉ lệ bảy mốt phần trăm tương đồng, bác sĩ nói hai người không phải quan hệ cha con, nhưng đúng là có quan hệ huyết thống, hơn nữa còn là trực hệ. Vì vậy tôi đem ADN của tôi đi xét nghiệm cùng, em lại đoán xem kết quả là gì?”. Tư Kình Vũ chăm chú nhìn sắc mặt Nhan Nghiên, như muốn nhìn rõ từng tế bào trên mặt cô.

Nhan Nghiên không ngờ Tư Kình Vũ làm việc hiệu suất không chỉ cao, hơn nữa còn trí mạng như vậy! Tống Ngọc San muốn giấu đi quan hệ giữa hai bên, nhưng Tư Kình Vũ không phải kẻ ngu ngốc. Tuy hắn đã quên đoạn trí nhớ này, nhưng Tử Hằng giống hắn như vậy, hắn đã nghi ngờ Tử Hằng là máu mủ của Tư gia, thì đương nhiên không chỉ dừng lại ở việc nghi ngờ. “Kết quả là gì?” Nhan Nghiên hỏi.

“Kết quả là, tôi cùng Tử Hằng có tỉ lệ tương đồng là chin mươi bảy phẩy tám phần trăm, theo như kết luận từ kết quả, quan hệ giữa tôi và Tử Hằng chính là cha con. Nói cách khác, Tử Hằng chính là con tôi.” Tư Kình Vũ nâng cằm Nhan Nghiên lên, “Trong trí nhớ của tôi, chưa bao giờ tôi chạm vào em, em nói đi, em làm sao lại có con với tôi?”

“Tư tổng không phải có thể biết được tất cả mọi chuyện không?” ánh mắt Nhan Nghiên như nước, trong đêm tối, màu lam càng thêm sáng ngời, “Tư tổng đã biết rõ tất cả mọi chuyện, cần gì phải hỏi em nữa?”

“Nhan Nghiên, em đang muốn đùa bỡn gì? Em đừng nghĩ rằng, chỉ cần Tử Hằng là con tôi, em sẽ được cái gì!”

Tư Kình Vũ nhìn bộ dạng Nhan Nghiên lạnh như băng, cảm thấy rất buồn bực. Vừa rồi nhận được kết quả, hắn kinh hãi mất vài phút. Sau khi đọc lại báo cáo rất nhiều lần, hắn vẫn sợ mình đã nhìn lầm. Tử Hằng lại là con hắn, thực sự ngoài dự kiến, nhưng lại cũng không giống như ngoài dự kiến, bởi Tử Hằng giống hắn đến vậy. Văn Vi ở ngoài cuộc đã sớm hoài nghi quan hệ giữa hắn với Tử Hằng, không phải sao?

“Tư tổng, Tử Hằng không phải là con anh”. Nhan Nghiên nhẹ nhàng phủ nhận, sau đó nhìn hắn, “Tử Hằng, họ Nhan, tên là Nhan Tử Hằng, con em không có quan hệ gì với Tư gia cả”

Tư Kình Vũ không hiểu rõ phản ứng hiện giờ của Nhan Nghiên, kỳ thực hắn rất hồ đồ, vì sao hắn lại có đứa con này, hắn có quan hệ với Nhan Nghiên từ lúc nào? Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên từng hình ảnh một, cô bé đã quẩn quanh trong giấc mơ nhiều năm ấy. Trong giấc mơ, hắn kéo cô vào phòng mình, xâm chiếm, cướp đoạt cô. Cô gái non nớt mà xinh đẹp nhưng lại bị hắn tàn nhẫn cưỡng đoạt.

“Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, đúng không?” Tư Kình Vũ nắm chặt cổ tay Nhan Nghiên, “Sáng hôm đó các dấu vết trên người em không phải vì em đã có quan hệ với cha tôi, mà do em đã xảy ra quan hệ với tôi!”

Nhan Nghiên cười, khi hắn nhắc lại đêm hôm đó, tựa như vạch tìm vết thương trong đáy lòng mà cô vốn cực lực che giấu, hành động này làm vết thương vỡ ra, máu chảy đầm đìa.

“Em làm cách nào ra khỏi phòng tôi, còn thay ga giường?” Tư Kình Vũ không cần hỏi tiếp, nói đến đây, hắn đã bừng tỉnh đại ngộ. Ngày đó vú Bảo canh trước của phòng hắn, phòng hắn đã được xử lý cẩn thận, một chútdấu vết cũng không có. Nói cách khác, đã bị mẹ hắn xử lý qua. Việc này cực kỳ giống những việc mẹ hắn đã làm.

Nhan Nghiên vẫn không trả lời, hiện giờ cô cũng bối rỗi, cô không thể tưởng tượng được Tư Kình Vũ lại tìm ra đáp án nhanh như vậy. Cô đã quá coi thường hắn, Tư Kình Vũ làm sao có thể không đi điều tra, hắn có thể không nhớ nổi, nhưng chính là chỉ cần hắn đi điều tra, chân tướng sẽ lộ ra ngoài.

“Em còn cố chấp?” Tư Kình Vũ buông cô ra, hắn còn vô số nghi hoặc, ví dụ như đêm hôm đó, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại không nhớ được chút gì? Hơn nữa sáng hôm sau, đúng là cha hắn cùng Nhan Nghiên bước ra từ phòng Vương Đồng, bộ dạng tuyệt đối giống như vừa làm chuyện đó xong. Hắn nhất thời có vô số ý nghĩ, không thể để ý đến từng chi tiết, nhưng lại gây cho hắn ấn tượng sâu sắc. Giống như hình ảnh cứ vương vấn trong hắn nhiều năm qua, mỗi hình ảnh đều giống như người trước mặt.

“Anh cảm thấy, ngay lúc đó, em cần phải sống, nhưng muốn sống sót trong hoàn cảnh Tư gia như vậy, em có thể không tự bảo vệ không?” Nhan Nghiên cũng không phủ nhận, để Tư Kình Vũ biết rõ chân tướng của năm đó, cũng không phải chuyện xấu.

Nhan Nghiên nói rất đúng, mẹ hắn là người lợi hại đến mức nào, khi bà đang muốn giấu việc gì đó, tự nhiên sẽ phải giấu triệt để. Hắn nắm chặt tay, Tư Kình Vũ tự nhận thấy sau khi trưởng thành, mọi chuyện hắn đều có đủ tài giỏi để làm được, nhưng lúc này, hắn thật sự luống cuống, nhất thời lại không biết làm sao để xử lý tình huống trước mặt.

“Có phải Tử Hằng đã biết, tôi là cha đẻ của nó?” Hắn nhìn về phía phòng Tử Hằng, trước đây hắn đã một mực nghi hoặc về ánh mắt tiểu quỷ khi nhìn mình. Thỉnh thoảng cậu bé lại dùng ánh mắt oán giận nhưng lại lưu luyến nhìn Tư Kình Vũ, lúc đầu hắn đã thấy kỳ quái. Càng không cần phải nói đến cảm tình kỳ lạ giữa hắn và Tử Hằng. Trước đây hắn không chút do dự mà liều mình cứu cậu bé, cũng không để ý đến lý do. Thân thể hắn so với ý thức còn nhanh hơn một bước nhận rõ quan hệ giữa hắn cùng Tử Hằng.

“Chuyện Tử Hằng có biết hay không, tuyệt đối không phải là điều quan trọng, quan trọng là… Tử Hằng tuyệt không nghĩ đến việc nhận anh làm cha. Tư Kình Vũ, Tử Hằng là con em, bất luận em muốn đánh trận này như thế nào, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến Tử Hằng. Nó không có quan hệ với Tư gia, cũng không có quan hệ gì đến tất cả mọi ân oán giữa hai bên” Nhan Nghiên vạn lần không muốn phải hối hận, mấy lần làm cho Tử Hằng bi thương tổn, cô tuyệt không thể lại làm cho cậu bé bị tổn thương nữa.

Tử Hằng sẽ không muốn người cha là hắn này! Tư Kình Vũ nhớ đến ánh mắt Tử Hằng vẫn nhìn hắn, không có lần nào là tốt đẹp.

Hắn nắm chặt tay: “Nhan Nghiên, em không có quyền tước đoạt quyền lợi làm cha của tôi, tôi đúng là cha của Tử Hằng, mà bản thân tôi cũng không định từ bỏ quyền làm cha này”

Sắc mặt Nhan Nghiên trắng bệch, đôi môi run run, hỏi: “Anh, anh nói cái gì? Anh muốn đoạt Tử Hằng với em?” Cô nên sớm nghĩ đến việc Tư Kình Vũ biết mình có một đứa con trai, làm sao có thể không cần? “Anh dựa vào cái gì mà cướp Tử Hằng với em, anh chưa từng có trách nhiệm làm cha với con, anh căn bản không xứng làm cha của Tử Hằng”

“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ có trách nhiệm của người làm cha, nhưng bây giờ còn chưa muộn. Trước kia là do tôi không biết, hiện tại tôi đã biết, sẽ đền bù cho nó thật tốt”. Tư Kình Vũ không có chút nhường nhịn, Tử Hằng là con hắn, mà hắn lại muốn cậu bé.

“Em sẽ không giao Tử Hằng cho anh, anh không thể đem con đi đâu hết” Nhan Nghiên mất kiểm soát, sao cô lại ngốc như vậy, quên mất một chuyện nguy hiểm đến thế. Nhan Nghiên vẫn cho rằng, dù có một ngày Tư Kình Vũ biết được chân tường, cũng sẽ như những người Tư gia máu lạnh khác, không màng đến Tử Hằng. Cô đã quá sai lần, Tư Kình Vũ làm sao lại có thể không cần con mình.

“Tử Hằng là con tôi, đây là sự thật không thể chối cãi. Em đã không muốn, tôi cũng không ngại dùng chút thủ đoạn. Để toà án phán xét xem con giao cho em hay cho tôi?” Tư Kình Vũ dường như vất vả lắm mới nắm được điểm yếu của cô, nụ cười trên môi lại càng thêm tàn nhẫn.

“Vậy đến toà án, anh muốn nói với quan toà như thế nào, tôi và anh có con bằng cách nào? Cưỡng bức sao? Anh muốn nói với cả thế giới, anh cưỡng bức tôi như thế nào, đúng không?” Nhan Nghiên nói xong, hai mắt đỏ bừng. Cô đã mất kiểm soát, thậm chí bị Tư Kình Vũ bức đến không thể kiềm chế, “Hay là, chúng ta có thể nói, anh dùng cách nào ép tôi ra nước ngoài, để tôi không thể không mang theo con mà cao chạy xa bay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.