Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 120: Chương 120: Chương 119




Ads • Chương 119: Uổng phí

“Tôi so với bất kỳ ai đều biết rõ ràng tôi đang làm gì. Không cần anh nhắc nhở.” Nhan Nghiên đã không còn sức tiếp tục bàn cãi, đặc biệt cô cùng hắn bây giờ còn có quan hệ như vậy, Tử Hằng còn ngủ ở bên trong. “Tôi mệt chết được, đi vào nghỉ ngơi trước!”

Tư Kình Vũ buông lỏng tay cô, kỳ thật, hắn cũng biết là mỏi mệt, tựa như hôm nay, hắn cho gọi cô tới văn phòng. Từ khi hắn biết cô lại bắt đầu dùng thủ đoạn, hắn ngoài việc giận, càng thêm mệt nhiều hơn. Mâu thuẫn giữa hắn với Nhan Nghiên càng lớn, đối với cô và hắn đều không có chút tốt đẹp nào, mà Tử Hằng cũng sẽ tổn thương.

Nhưng khi Tư Kình Vũ phát hiện Nhan Nghiên và Diêm Ưng Dương đi cùng nhau, hắn thật sự không bình tĩnh được. Cô cùng Vệ Tề Hàn quan hệ không minh bạch, hiện tại lại thêm Diêm Ưng Dương, làm cho hắn hận không thể khóa nhốt cô lại, làm cho cô không đi đâu được. Người đàn ông nào cũng không trêu chọc được.

Cho tới hiện tại, vừa rồi cô lập trường rõ ràng nói cho hắn biết, cô muốn làm cái gì. Cô sẽ đối phó Tư gia, bọn họ có cùng lập trường, hiện tại quan hệ lại không minh bạch, thật sự là không sáng suốt.

Tử Kình Vũ thấp giọng rủa một tiếng, trong đầu hắn loạn thất điên bát đảo, suy nghĩ chất đống. Chờ tới khi hắn hồi thần, Nhan Nghiên đã súc miệng xong, quay về phòng Tử Hằng đi ngủ. Hắn nhìn cô đi vào phòng, tâm tình lập tức trở nên phức tạp.

Từ phòng tắm đi ra, hắn vào thư phòng xử lý vài chuyện công vụ, gọi mấy cuộc điện thoại, vừa ngẩng đầu đã sắp mười hai giờ. Đầu óc hắn thanh tỉnh dị thường, không hề buồn ngủ. Vuốt vuốt cái trán, hắn quyết định trở về phòng đi ngủ. Lúc đi qua phòng Tử Hằng, phòng Tử Hằng để một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, một lớn một nhỏ đang ngủ.

Hắn nhắc nhở chính mình, hắn phải trở về phòng của mình, nhưng chân lại giống như không nghe lời sai khiến, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Nhan Nghiên nằm ngủ ở phía ngoài, mặt dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hằng đang ngủ. Cô giống như ngủ rất say, hô hấp cũng thật đều. Nhưng Tư Kình Vũ biết cô không có ngủ, khi cô ngủ hô hấp trầm đi một ít, mà lúc này, hắn gần như nghe được hô hấp của cô.

Hắn khom lưng, ôm lấy cô, mùi hương tắm gội kéo tới, hô hấp hắn cứng lại, mà Nhan Nghiên ở trong lồng ngực hắn cũng không giả bộ nổi nữa, mở to hai mắt nhìn hắn.

“Tư Kình Vũ, anh làm gì, thả tôi xuống!” Nhan Nghiên không dám quá lớn tiếng, thân thể cứng đờ, sức đẩy ra cũng không lớn. Cô vẫn chưa ngủ, vừa rồi mới cùng hắn tranh cãi quyết liệt như vậy, bây giờ hắn còn ở đây, cô làm sao ngủ được? Cảm giác được hắn đi vào, tim cô như nhảy lên, đành phải nhắm chặt hai mắt giả bộ ngủ, hi vọng hắn đến xem Tử Hằng rồi sẽ đi. Nhưng hắn lại ôm lấy cô như vậy, thực sự dọa cô.

“Nhan Nghiên, hình như em đã quên, thân phận hiện tại của em nên làm tròn chức trách.” Cái đẩy của cô đối với hắn mà nói giống như gãi ngứa. “Cẩn thận một chút, không cần đánh thức Tử Hằng, đóng cửa lại.”

Nhan Nghiên không hiểu Tư Kình Vũ, vừa rồi bọn họ mới cãi nhau, hơn nữa không phải là cãi nhau bình thường. Hắn sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy ôm cô, còn muốn loại chuyện này? Nhưng Tư Kình Vũ hiện tại, ánh mắt nồng đậm sâu không thấy đáy, cô cảm thấy bất an, ở đây còn có Tử Hằng, cô đành phải đóng cửa lại.

Tư Kình Vũ ôm cô đến phòng của hắn, không chút nào thương tiếc kéo rơi khăn tắm buộc ở trên lưng. Đứng ở bên giường vẫn không nhúc nhích nhìn cô: “Em nên biết, em hiện tại nên làm cái gì!”

Trên người Nhan Nghiên mặc áo ngủ cực bảo thủ, nghe Tư Kình Vũ nói xongm cô không có tiến lên mà ngược lại lui xuống. Cô cứng rắn nói: “Tư tổng, thân thể tôi hôm nay không thuận tiện!”

Giường hắn màu lam đậm, Nhan Nghiên lại mặc áo ngủ bảo thủ màu hồng nhạt bằng vải cotton, da thịt trắng nõn, tóc dài đen bóng, gương mặt hơi hơi ửng hồng. Cô ấy đơn giản như vậy, nằm trên giường hắn lại có lực hấp dẫn trí mạng. Tư Kình Vũ chân dài dời lên giường, hơi nghiêng người một chút, tay hắn xoa nhẹ trên đùi cô, qua lại sờ soạng, dùng giọng thật ám muội nói bên tai cô: “Anh phát hiện em gọi anh Tư Kình Vũ so với gọi anh là Tư tổng êm tai hơn nhiều lắm! Nhan Nghiên, em hiện tại là người phụ nữ của anh, không phải là cấp dưới của anh, anh cho phép em kêu tên của anh!”

“Xưng hô như thế nào cũng không có gì khác nhau!” Nhan Nghiên quay mặt đi, nghĩ muốn cản lại sức nóng trên người hắn đang ảnh hưởng tới cô, “Tư tổng, tôi nói, tôi hôm nay không thoải mái.”

“Anh nói, kêu tên của anh!” Tư Kình Vũ vừa dứt lời, tay hắn cũng đồng thời chuyển qua nơi giữa hai chân cô. Nơi đó ấm nhuận mềm mại, lại không đúng như cô nói không thuận tiện. Tay kia của hắn theo bên hông cô dời lên hướng trên, môi dán lên vành tai của cô mà tỉ mỉ chiếm hữu, “Nhan Nghiên, anh phát hiện em đặc biệt thích nói dối với anh! Em biết không? Con người của anh ghét nhất bị người khác nói dối, từ trước đến nay hễ người nào nói dối anh, anh sẽ dùng thủ đoạn trừng phạt, sẽ không nương tay.”

“Tư Kình Vũ, anh đừng quên, chúng ta vừa rồi nói gì!” Nhan Nghiên dùng chút khí lực cuối cùng bắt lấy tay hắn. “Sau như vậy rồi, sao anh lại có thể, tại sao có thể làm như thế này!”

“Vì sao không thể! Em hiện tại là người phụ nữ của anh!” Tư Kình Vũ nói xong, đã muốn cởi áo ngủ của cô ra, “Nhan Nghiên, vô luận em muốn làm cái gì, em tạm thời không thể thoát khỏi chuyện này được. Mà anh, sẽ không để em đạt được bất kỳ mục đích gì.”

Nhan Nghiên ở bên trong áo ngủ không có mặc nội y, hắn từ gáy cô đem hai bên áo ngủ cởi xuống, chỉ nghe thấy hạt nút cởi ra, rơi trên mặt đất một tiếng đinh. Cô quay đầu đi, nhìn nút thắt từ bên giường văng ra, thậm chí rơi tới cạnh cửa. Không khí lạnh như băng áp tới da thịt cô, lập tức lại đón nhận bờ môi nóng, thân thể cô không kìm được run rẩy.

Nhan Nghiên không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này thực trí mạng. Thân thể hắn như châm ngòi nổ phản ứng, thậm chí thuận theo mây gió. Nhưng nội tâm của cô càng ngày càng cảm thấy sợ hãi, thậm chí mênh mông vô bờ, hoang vắng.

Cô tự hỏi mình, rốt cuộc cô đang làm cái gì, vì cái gì phải như thế này! Khi trong đầu cô xông ra ý nghĩ này, thì bên miệng tràn ra một tiếng than nhẹ, cô nắm chặt ga giường, Tư Kình Vũ rất nhanh hôn lên môi của cô. Đầu lưỡi hắn xông vào, dưới thân cũng bị hắn mở quần ra.

Cô muốn tránh, thân thể lại hùa theo. Cô nghĩ muốn phóng túng chính mình, rồi lại không thể qua cửa của chính mình. Mãi đến lúc cảm thấy thẹn, nơi mềm mại, ẩm ướt bị hắn chiếm lĩnh, cô không ngờ đã bật khóc. Cô phát hiện sự cố gắng đến kiên cường của mình mấy năm nay đã uổng phí, tay cô vòng ở cổ hắn, chân cũng không biết tự lúc nào kẹp lấy thắt lưng hắn, cảm giác thân mật thật đáng sợ. Da thịt bọn họ dán cùng một chỗ, thân thể chặt chẽ tương liên, thế nhưng giữa bọn họ, kỳ thật cách xa vạn dặm, xa xôi, cô không cách nào chạm tới.

Càng như vậy, lòng của cô càng đau, mà sự sung sướng của thân thể lại cứ chồng chất từng chút một, đến lúc cô không thể không thừa nhận, cô khóc chính mình thật bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.