Ads
• Chương 121: Hàm ý
“Lập Hạ, em nghe đây!” Tư Kình Vũ trầm giọng nói, “Bắt đầu từ bây giờ, em không được làm bất cứ chuyện gì cả, việc này anh sẽ giải quyết. Em tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ”
Tư Lập Hạ đang sợ hãi, tất nhiên là nghe theo mọi điều Tư Kình Vũ nói. Đến khi chuẩn bị cúp máy, cô ta đờ đẫn hỏi lại Tư Kình Vũ: “Anh, anh nhất định sẽ giúp em, sẽ cứu em, đúng không?”
“Đi ngủ đi!” Tư Kình Vũ dập máy, tay nắm chặt lấy điện thoại. Hắn quay về phòng, thấy Nhan Nghiên đang nằm cuộn mình trên giường, ôm chặt chiếc chăn. Lần này hắn có thể khẳng định, cô đang ngủ. Cô ngủ như rất quen thuộc, hô hấp đều đặn. Dưới lớp chăn, Nhan Nghiên không mặc quần áo, hai bờ vai trần lộ ra ngoài, nhìn kỹ, có thể thấy được những vết đỏ. Tuy Tư Kình Vũ không chạm vào Nhan Nghiên, nhưng cô cực kỳ nhạy cảm, bản thân lại luôn đề phòng hắn, chỉ cần chạm nhẹ, chắc chắn cô sẽ tỉnh dậy.
Thật sự là Nhan Nghiên làm sao? Tư Kình Vũ không dám chắc, lúc này cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của Nhan Nghiên. Hắn cứ ngồi đó, cho đến khi trời sáng hắn, bên ngoài có tiếng động. Tư Kình Vũ biết Tử Hằng đã dậy, hắn thở dài, bước ra khỏi cửa, giúp Tử Hằng dậy.
Cho đến khi Nhan Nghiên hoàn toàn tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn. Cô lại nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi sáng. Tóc cô dựng lên, vội vàng nhảy xuống giường tìm y phục mặc vào. Bước vào phòng Tử Hằng, thấy nó đã rời giường từ lâu, trong nhà cũng không còn bóng người. Nhan Nghiên rủa nhỏ một tiếng, ra bếp, thấy đã có sẵn cháo, trứng gà, còn có bánh mì đã nướng, trên bàn có một tờ giấy do Tư Kình Vũ để lại.
“Anh đưa Tử Hằng đến nhà trẻ, hôm nay cho em nghỉ nửa ngày, buổi chiều đi làm lên gặp anh.” Nhan Nghiên vo tròn tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó đi rửa mặt. Đến khi cô rửa mặt xong, lăn qua lăn lại, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Nhan Nghiên tìm chỗ ăn trưa, vừa bước ra khỏi tiệm ăn đến cửa ra vào, một chiếc xe ngừng ngay trước mặt Nhan Nghiên, cửa sổ xe mở ra, Tống Ngọc San đang ngồi ở bên trong. Nhan Nghiên rất muốn coi nhẹ, nhưng người đàn bà ngồi trong xe nhất định là từ khi Tư Kình Vũ xuống lầu đã bắt đầu theo dõi cô. Nhan Nghiên mở cửa xe, ngồi xuống.
“Nhan Nghiên, có phải cháu rất hận bác Tống không?” Biểu hiện của Tống Ngọc San cực kỳ hoà ái, nụ cười trên mặt tươi tắn như gió xuân, giống hệt trưởng bối hiền lành.
“Sao lại như thế được? Tư gia cho cháu công việc, cháu cảm kích còn không kịp.” Nhan Nghiên cũng giả vờ, cũng cười cực kỳ bình tĩnh, “Dì Tống, gặp dì ở đây thật trùng hợp, dì cũng đến đây ăn cơm trưa ạ?”
“Đúng là trùng hợp, vừa rồi trên xe nhìn thấy cháu, còn tưởng rằng nhìn lầm người.” Tống Ngọc San hùa theo lời của Nhan Nghiên, sau đó hỏi lại, “Bây giờ cháu ở cùng với Tư Kình Vũ, năm đó hai đứa không thể ở bên nhau, không nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy lại ở cùng một nơi”
Nhan Nghiên nhớ đến Tư Kình Vũ, trong lòng chợt cảm thấy thù hận, hơn nữa người đàn bà trước mặt dối trá đến mức làm cô thấy buồn nôn.
“Dù sao, bác cũng vẫn nhớ lần trước bác đã nói với cháu, dù Tử Hằng có là con của ai, Kình Vũ cũng không phải là đối tượng cháu có thể muốn.” Tống Ngọc San vui vẻ nói với cô, giọng điệu cảnh cáo không để Nhan Nghiên cãi lại.
“Bác Tống, dù trước kia hay là bây giờ, cháu đều là một người phụ nữ yếu đuối không quyền không thế, có rất nhiều chuyện cháu không có sự chọn lựa nào khác.” Nhan Nghiên cười nhẹ, “Bác đừng nói với cháu, mà nên nói với Tư tổng, bởi vì cháu cũng không muốn ở cạnh anh ấy, nhưng bản thân lại không có quyền quyết định.” Ý của cô rất rõ ràng, hiện tại cô không có quấn quít lấy Tư Kình Vũ, mà chính là hắn quấn quít lấy cô.
Sau mỗi lần gặp Nhan Nghiên, Tống Ngọc San lại càng cảm thấy tính cách của cô không hề giống với tính cách của người đàn bà kia, đáng nhẽ Nhan Nghiên không nên là con gái của Đường Tuệ Hà. Con gái của Đường Tuệ Hà không nên kiên cường, không nên cao ngạo, cũng không nên thông minh như vậy. Sắc mặt Tống Ngọc San trắng bệch, giọng nói bắt đầu cứng rắn: “Nhan Nghiên, cháu thật sự cho rằng đối nghịch với Tư gia, bản thân sẽ thu được chỗ nào lợi hay sao?”
“Bác Tống, cháu đã từng nói muốn đối địch với Tư gia, đúng không?” Nhan Nghiên nở nụ cười, “Cháu sẽ không đối địch với Tư gia, mà là muốn đoạt lấy hết thảy của Tư gia. Bác Tống, bác phải cẩn thận nha!”
Biểu hiện của Tống Ngọc San càng cứng đờ hơn, mà Nhan Nghiên đã mở cửa bước xuống xe. Bà ta mở cửa sổ, nhìn Nhan Nghiên quay lại, đến cạnh cửa sổ, nói: “Bác Tống, có một việc cháu muốn nhắc nhở bác, Bắc kinh này đã sớm không còn là thiên hạ của Tống gia nữa, mà những người muốn đòi nợ Tư gia, cũng không phải chỉ có một mình Nhan Nghiên. Bác Tống, đêm nay bác thử nghĩ lại xem, mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu, có bao nhiêu kẻ thù rồi?” Nói xong, khoé miệng Nhan Nghiên cười thật sâu, sau đó xoay người đi vào.
Lời nói này, mỗi chữ môi câu, rõ từng từ đều được Tư Kình Vũ nghe thấy, một chữ cũng không thoát. Không đến một phút đồng hồ sau khi Nhan Nghiên rời đi, Tống Ngọc San liền gọi điện cho Tư Kình Vũ, nói đã gửi một thứ vào email của hắn.
Tư Kình Vũ biết rõ những gì mẹ hắn gửi cho hắn không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn nghe. Càng nghe, sắc mặt càng khó coi. Buổi sáng hắn bị chuyện của Tư Lập Hạ làm đau đầu còn chưa đủ, lại đến Tống Ngọc San tới quấy rối.
“Kình Vũ, mẹ biết con vẫn đang giận mẹ, nhưng những chuyện mẹ làm cũng vì gia đình chúng ta. Con nghe mẹ nói, Nhan Nghiên không phải là một cô gái tốt, động cơ không trong sáng, con giữ cô ta bên cạnh sớm muộn gì cũng gây ra tai hoạ.” Tống Ngọc San tận tình khuyên bảo Tư Kình Vũ.
“Mẹ, con hỏi mẹ, thế nào là một người con gái tốt, mẹ muốn con lấy loại con gái nào về làm vợ!”
Tư Kình Vũ lại hỏi tiếp, “Như Văn Vi, mẹ cũng không đồng ý, kiên quyết phản đói, đúng không? Mẹ, người con gái tốt như mẹ nói, là người có thể dễ dàng để mẹ khống chế, thậm chí giám thị con, nghe lời mẹ an bài, đúng không?”
“Kình Vũ, sao con lại nghĩ mẹ như vậy!” Tống Ngọc San vừa nghe xong, giọng nói kích động sắc lạnh, “Mọi chuyện mẹ làm đều là vì quan tâm con, bảo vệ con, không muốn con bị người khác làm tổn thương mà! Kình Vũ, con nói vậy, thật sự, thật sự làm mẹ rất thương tâm”. Nói xong, Tống Ngọc San nức nở.
Tư Kình Vũ nghe rất buồn bực, hắn hiểu rõ các thủ đoạn của mẹ mình, hắn hơi đưa di động ra xa, nhíu mày, nói: “Mẹ, nếu mẹ thật sự tốt với con, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì con muốn làm, càng không làm bất cứ hành động gì mà mẹ gọi là xử lý. Mẹ, giống như Nhan Nghiên vừa nói, kẻ thù đã tìm đến cửa. Trước khi thấy rõ bộ mặt thật của chúng, không thể tự làm loạn trận tuyến, cũng không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Tống Ngọc San nghe con trai nói, cũng hiểu được đạo lý, Bà ta kỳ thật cũng không chú ý đến gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, mà người bà ta có thể nghe theo và tìm đến cũng chỉ có Kình Vũ.
“Mẹ, con hy vọng có một số việc mẹ đừng giấu con nữa, kể cả những chuyện mẹ và cậu đã làm. Chỉ có cách để con biết rõ sự tình, con mới tìm được biện pháp xử lý như thế nào!” Tư Kình Vũ nói hàm ý.
“Kình Vũ, mẹ…” Tống Ngọc San nhất thời không biết phản ứng như thế nào, con trai bà ta đã biết được chuyện gì sao?
“Được rồi, mẹ, con phải làm việc, có chuyện gì nói sau!” Không cần nghe Tống Ngọc San nói tiếp, hắn cũng biết bà đang băn khoăn, Hiện tại hắn không có tâm tình đi chăm sóc mẹ, có một người phụ nữ khác cần hắn để ý hơn.