Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 142: Chương 142: Chương 141




Ads Tư Lập Hạ chạy ra khỏi công viên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc thoát ra ngoài. Trong đầu cô nhớ lại, trong mắt mọi người Lập Hạ vốn là một công chúa, xuất thân phú quý, dù có kiêu ngạo ngang ngược cũng là lẽ đương nhiên. Vốn dĩ cả thế giới đều vô cùng tốt đẹp, từ khi sinh ra đến giờ Lập Hạ luôn được ông trời che chở, không như bây giờ, cô trở thành trò cười của tất cả mọi người, dưới gầm trời này cũng chẳng còn chỗ dung thân cho cô nữa. 

Lập Hạ đi đến toà nhà của tập đoàn Thao Thiết, có không ít phóng viên đang tập trung dưới cửa, vừa thấy Tư gia đại tiểu thư xuất hiện, lập tức xông đến: “Tư đại tiểu thư, chị có muốn nói gì về chuyện ảnh nóng không? Còn nữa, có phải ở Thái Lan chị đã giết người, sau đó nhờ Tư tổng mua chuộc nhân chứng mới được thả ra?” 

Lập Hạ định thần nhìn mấy người phía trước, hai mắt đẫm lệ: “Các người là ai? Tại sao lại ở đây? Ngươi nói gì ta không hiểu?” 

Mấy người phóng viên choáng váng, đây chính là Tư gia đại tiểu thư nổi tiếng điêu ngoa ương bướng sao? Cớ gì lại biến thành bộ dạng này? ”Tôi là phóng viên nhật báo Thủy Quả, Tư tiểu thư, chị không muốn làm sáng tỏ tin đồn này sao?” 

Lúc này đúng vào giờ tan ca, Nhan Nghiên vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tư Lập Hạ. Cô vội vàng đến kéo Tư Lập Hạ, nói với phóng viên: “Thật xin lỗi, hiện giờ Tư tiểu thư không trả lời bất kỳ câu hỏi phỏng vấn nào.” 

“Vị tiểu thư này, cô là ai?” Phóng viên đang bất mãn nhìn Nhan Nghiên, đột nhiên mắt sáng ngời, nói: “A, cô là người lên báo lần trước, là người xen vào cuộc hôn nhân của Tư tổng tài. Tôi là phóng viên nhật báo Thủy Quả, hiện giờ muốn phỏng vấn tiểu thư Tư Lập Hạ, không phải cô. Tất nhiên nếu cô có gì muốn nói cũng có thể lên tiếng.” 

“Tôi không có gì để nói, Tư tiểu thư cũng không có gì để nói, này chị phóng viên, đây là toà nhà của tập đoàn Thao Thiết, nếu cô không dừng mấy câu hỏi của mình tôi sẽ gọi bảo vệ.” Nhan Nghiên nói, biểu tình giận dữ, mang theo chút uy hiếp. 

Nhật báo Thủy Quả cũng chỉ là một tạp chí nhỏ, bị Nhan Nghiên nói mấy câu liền giật mình, vội vàng lui về. Lúc này Nhan Nghiên mới thở phào, quay đầu lại định nói chuyện với Lập Hạ thì phát hiện ra Lập Hạ đã không còn đứng đó. Nhan Nghiên vội vàng hỏi thăm các đồng nghiệp vừa tan ca, có người nhìn thấy Tư Lập Hạ đi lên lầu. Nhan Nghiên cảm thấy bộ dạng kia của Lập Hạ nhất định là đã xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo, đồng thời gọi điện cho Tư Kình Vũ, may sao, hắn lập tức nghe điện thoại. 

Nhan Nghiên nói vừa nhìn thấy Tư Lập Hạ, Tư Kình Vũ đang sốt ruột tìm Lập Hạ, vừa nghe tin liền vội vã lái xe quay về. 

Tư Kình Vũ gọi điện cho bảo vệ, bảo vệ tìm quanh tầng một, mãi sau mới phát hiện ra Lập Hạ đã lên tầng thượng từ lúc nào. Lập Hạ muốn lên tầng cao nhất, cô cũng không phải cố tình muốn lên tầng cao nhất, bước vào thang máy, Vương Đồng đang ở bên trong. Cô ta nhìn thấy Lập Hạ, có phần bất ngờ, đặc biệt khi nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Lập Hạ, càng bất ngờ hơn. Vương Đồng cười cười: “Tư đại tiểu thư đến công ty vào giờ này, không biết là có chuyện gì vậy?” 

Lập Hạ nhận ra Vương Đồng, thực ra trước đây quan hệ giữa hai người rất tốt. Tuy nhiên, sau sự kiện kia cô ta một mực coi Vương Đồng là cái gai trong mắt. Lúc này nhìn thấy Vương Đồng, Lập Hạ bất giác bấm thang tầng thượng. 

Vương Đồng định sau giờ làm về thẳng nhà, định đi xuống nhưng lại theo Tư Lập Hạ lên tầng thượng. Đương nhiên cô ta biết chuyện gì đang xảy ra. Nói thật, nhìn Tư Lập Hạ trong bộ dạng này, cô ta cũng không phải không có cảm giác gì. Vương Đồng không nói rõ được cảm giác này là gì, khi còn nhỏ phần lớn thời gian cô ta chạy theo sau lưng Tư Lập Hạ, ngày đó cô ta hiểu rõ, chỉ cần nịnh nọt vị tiểu thư này thì cuộc sống của mình cũng sẽ rất thoải mái. 

Lập Hạ rất hào phóng với người bạn bên cạnh mình, ăn ngon mặc đẹp, đi chơi, không bao giờ keo kiệt. Từ nhỏ Vương Đồng ở cạnh Lập Hạ đã được rất nhiều lợi ích, cũng có thể vì những lợi ích này mà Vương Đồng lại cực kỳ chán ghét Lập Hạ. Tư Lập Hạ đầu óc đơn giản, học tập kém cỏi, đối với người khác cũng phách lối, đôi khi còn có những thủ đoạn độc ác để đối phó với người khác. Dù không phải làm gì nhưng Lập Hạ vẫn có được thứ mình muốn. Ngược lại Vương Đồng phải từ bản thân cố gắng hết sức, chiếm được cái gì cũng phải giữ gìn, cô ta không cam lòng! Vì vậy, khi nhìn thấy Lập Hạ thất hồn lạc phách, Vương Đồng không thê không có có vài phần hả hê.

“Hôm nay vừa xem bản tin, Lập Hạ, tôi rất bất ngờ, hoá ra cô thực sự chụp mấy tấm ảnh đó.” Vương Đồng nhìn chằm chằm Lập Hạ, muốn nhìn kỹ tất cả những phản ứng của cô. 

Lập Hạ quay đầu nhìn Vương Đồng, cười ha ha: “Chúc mừng cô, Vương Đồng, rốt cuộc cô cũng có cơ hội để cười nhạo tôi, chắc cô hy vọng được làm chuyện này từ lâu rồi đúng không?” 

Vương Đồng cảm thấy hồ đồ, không hiểu vì sao Lập Hạ lại phản ứng như vậy. 

“Đúng vậy, người trong ảnh là tôi. Ở Thái Lan tôi giết người, là anh tôi cứu tôi ra ngoài. Dù có chuyện gì, anh tôi cũng sẽ bảo vệ tôi. Kể cả tôi có làm bất cứ chuyện gì, anh ấy đều ở cạnh giúp tôi giải quyết tất cả.” Lập Hạ khàn khàn rống lên, vừa nói, nước mắt vừa tuôn ra ngoài. 

Vương Đồng xác nhận, Tư Lập Hạ đang mất kiềm chế, hơn nữa còn không thể kiểm soát được bản thân. Khoé miệng cô ta cười vui vẻ: “Hiện giờ, không biết Tư tổng tài có thể giải quyết được không. Đúng thế, hiện giờ trên mạng các tin kia đã bị gỡ bỏ, nhưng cô đừng quên, đường truyền Internet nhanh đến thế nào, tôi nghĩ hiện giờ hơn một tỷ người Trung Quốc đã xem qua ảnh nude của cô, nhìn cô lên giường với đàn ông như thế nào rồi. Ngoài ra, cả thế giới còn biết cô giết người, Tư tổng mua chuộc nhân chứng, phạm pháp mới cứu được cô ra. Lần này, cô định để Tư tổng giải quyết như thế nào? Móc mắt của hơn một tỷ người?” 

Câu này của Vương Đồng tuyệt đối là câu trí mạng, Lập Hạ vừa nghe xong trên mặt tái nhợt. Vương Đồng nói không sai, trước kia cô gây hoạ, anh cô có thể giải quyết, nhưng hiện giờ hoạ cô gây ra quá lớn, không phải muốn giải quyết là giải quyết được. Cô không chỉ huỷ hoại chính mình mà còn huỷ hoại anh trai, huỷ hoại Thao Thiết. 

Vương Đồng nhìn Lập Hạ muốn lên tầng thượng, cô ta ấn tầng hai lăm: “Cô muốn tìm Tư tổng, nhưng Tư tổng lại không có ở đây. Lập Hạ, tôi không giúp cô đâu, tôi về phòng lấy tài liệu đây.” Nói xong, thang máy mở cửa, Vương Đồng đi ra ngoài. 

Lập Hạ dựa vào thang máy, toàn thân run rẩy. Đầu óc cô không nghĩ được nhiều, chỉ có duy nhất một ý niệm, cô là người gây hoạ, hại người hại mình. Đến tầng 30, cô không vào phòng anh trai, mà đi về phía cầu thang. Cô từng bước đi lên, tầng cao nhất không khoá cửa, Lập Hạ đẩy cửa vào liền thấy bầu trời khoáng đạt. 

Nhan Nghiên nhận được điện thoại, biết Tư Lập Hạ lên tầng cao nhất liền vội vàng đuổi theo. Vừa mở thang máy thì thấy Vương Đồng đang đi ra. Vương Đồng gặp Nhan Nghiên, cười: “Thật trùng hợp, vừa gặp Tư đại tiểu thư, giờ lại đến cô.” 

“Cô gặp Lập Hạ có nói gì không?” Nhan Nghiên hiểu rõ Vương Đồng, mồm miệng cô ta không bao giờ nói được câu nào tốt đẹp. 

“Tôi có thể nói được gì, chỉ ân cầm thăm hỏi vài câu.” Vương Đồng ra khỏi thang máy, đến cạnh Nhan Nghiên, ghé sát vào tai, “Còn cô, Nhan Nghiên , càng lúc càng giống Thánh Mẫu. Nhìn lại mình đi, cô có giống người muốn trả thù không?” 

“Không liên quan đến cô.” Nhan Nghiên không có tâm trạng tranh luận với cô ta, bước vào thang máy, Vương Đồng xoay người lại, trên gương mặt vẫn còn vương lại nụ cười, mà nụ cười này còn chứa nhiều ẩn ý. Lòng bàn tay Nhan Nghiên đổ mồ hôi, nụ cười của Vương Đồng làm cô sợ hãi. Đến khi cửa đóng lại mà hình ảnh nụ cười của Vương Đồng vẫn còn đó. 

Nhan Nghiên đi thẳng lên tầng thượng, mở cửa ra, quả nhiên Lập Hạ đang ở đây. Cô đứng cạnh lan can, ngẩn người, có vẻ ngây ngốc. 

Lập Hạ mặc áo ngủ, tóc rối bời, gió thổi qua che nửa khuôn mặt tái nhợt. Hai chân trần, vì chạy đi chạy lại trên đường mà bẩn thỉu, còn rướm máu. Tư Lập Hạ cảm thấy đằng sau có người liền quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Nghiên liền cười: “Nhan Nghiên, cô cũng đến để cười nhạo tôi?” 

Nhan Nghiên cảm thấy không ổn, từ ngày bốn tuổi bước vào cửa Tư gia, trong thế giới của Nhan Nghiên, Lập Hạ là kẻ thù luôn bắt nạt cô. Từ khi hai người cùng đi học cô phải xách cặp, chép bài tập, trực nhật cho Lập Hạ. Lúc đó, Nhan Nghiên vừa hận vừa sợ cô ấy. Trong mắt Nhan Nghiên, Lập Hạ không khác gì Tống Ngọc San. Vị tiểu công chúa này lúc nào cũng không ai bì kịp, luôn luôn giữ bộ dạng duy ngã độc tôn. Nhưng bây giờ, chuyện gì đã xảy ra? 

“Cô nói rất đúng, tôi đến để cười nhạo cô.” Nhan Nghiên chú ý đến gần Lập Hạ, “Từ nhỏ đến lớn cô luôn luôn bắt nạt tôi, cô còn nhớ không? Không phải cô luôn coi mình là công chúa sao? Đáng lẽ cô phải gọn gàng xinh đẹp trước mặt mọi người, nói cho mọi người Tư đại tiểu thư trời sinh là một nữ hoàng, nhưng bộ dạng này, làm sao người khác lại không chê cười cô?” 

“Nhan Nghiên, cô sai rồi.” Lập Hạ buồn bã cười. ”Tôi không phải công chúa, tôi chỉ khoác bộ váy công chúa, giả vờ mình là nữ hoàng. Kỳ thật tôi chẳng là gì cả, cha mặc kệ tôi, trong mắt mẹ chỉ có anh trai, chưa từng có tôi. Còn anh trai, trong mắt anh ấy chỉ có Văn Vi, có sự nghiệp của anh ấy, còn tôi chẳng là gì cả” 

Nhan Nghiên khẽ giật mình, cô không ngờ Lập Hạ lại có nội tâm khổ sở như vậy. Tư Thành Đống chưa bao giờ quan tâm đến Lập Hạ, đúng như trong trí nhớ Nhan Nghiên, Tư Thành Đống chỉ thích chơi bời với phụ nữ, Tống Ngọc San đúng là trong mắt chỉ có con trai, có thể đoán được sau khi biết tin này Tống Ngọc San đã nói với Lập Hạ những gì. 

“Căn bản tôi chẳng là gì cả, hiện giờ gây ra chuyện này, tôi không còn mặt mũi để sống trên cõi đời này nữa. Mẹ sẽ không tha thứ cho tôi, cha càng ghét tôi hơn còn ai trai sẽ không để ý đến tôi nữa.” Lập Hạ càng nói càng thương tâm, cả người lùi dần về phía lan can. ”Tôi đã mất hết, mất tất cả rồi!” 

“Tư Lập Hạ, có phải cô thấy mình rất đáng thương?” Nhan Nghiên bỗng nhiên trở nên kích động, tiến lên phía trước, trong mắt loé lên phẫn nộ, “Ảnh là do cô tự chụp, người cũng do cô ngộ sát, cô không tìm cách tích cực giải quyết còn cảm thấy mình đáng thương, cô có thấy buồn cười hay không?” 

Lập Hạ như bị Nhan Nghiên trấn nhiếp, nhìn lại cô chằm chằm, không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.