Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 64: Chương 64: Chương 63




Ads Chương 63: Không nên có dục vọng

 

Nhan Nghiên mở to mắt nhìn hắn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân thể cô dựa sát vào bên cạnh bệ thủy tinh, cô đã quá hí hửng rồi, dù thế nào đi nữa cũng không nên quên đây là nhà của hắn. Hơn nữa, cô chưa được sự đồng ý của hắn, đã sử dụng phòng bếp, cô thật sự đáng chết.

Tư Kình Vũ rất hài lòng biểu hiện của cô, hoảng sợ đau khổ, trong mắt hắn thấy thật buồn cười. Ánh mắt hắn hướng đến cái bát bên cạnh cô: “Xem ra khả năng nấu nướng của cô cũng không tệ lắm!” Nói xong, hắn vươn bàn tay dài ra, nghiêng qua người cô, cầm lấy đôi đũa, đến bên cạnh quầy bar rồi ăn nhiệt tình.

Nhan Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, đây là thổ phỉ cường đạo sao? Đây không phải mì cô nấu sao? Nhưng mà người đang ở trong nhà của hắn không thể không cúi đầu. Cô nhẫn nhịn tức giận, lại một lần nữa vào bếp cầm lấy nguyên liệu đi ra, may mắn còn có nước nóng, cô ở một bên nấu mì. Nhịn không được tức giận oán hận liếc nhìn hắn một cái, đúng lúc hắn ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhan Nghiên vội cúi đầu, chuyên chú vào trong cái nồi của mình. Không đến mười phút, mang ra một bát. Cô không muốn đối mặt với hấy hắn, bưng mì từ trong phòng bếp vào trong phòng cô để ăn.

Tư Kình Vũ nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Cô muốn đi đâu?” Phòng ngủ không phải là nơi cho cô ăn uống.”

Nhan Nghiên dừng bước, cứng ngắc nói: “Tôi muốn đọc sách, đi vào phòng ăn là hợp lí rồi!”

“Lại đây!” Đối với câu trả lời của cô, Tư Kình Vũ không hài lòng, “Ăn cơm có chỗ ăn cơm, chỗ này không phải như ở Tư gia có người hầu. Cô muốn biến căn phòng đầy mùi thức ăn hay sao, cô có thể làm sạch được không?”

Nhan Nghiên bưng bát lớn sắp bỏng rồi, một phần bát cũng áp vào bụng cô, cô vẫn cảm giác nóng bỏng nhưng vẫn không nhúc nhích. “Tư thiếu gia yên tâm, tôi sẽ dọn sạch sẽ, không có mùi gì cả.”

“Có mùi hay không là tôi quyết định, chứ không phải là cô.” Vừa đang ăn uống ngon liền bị cô phá hủy, “Lại đây, ngồi ở đây ăn, ăn xong mới có thể vào trong phòng”.

Nhan Nghiên thởi dài, cô không rõ Tư Kình Vũ chán ghét cô như vậy, thậm chí xem cô giống như rác rưởi, vì sao lại muốn cô ngồi ăn cùng với hắn, cô tiến về chỗ ngồi vào quầy bar , bỏ bát xuống, cúi đầu ăn liên tục từng ngụm từng ngụm.

“Cô là quỷ chết đói đầu thai hay sao?” Tư đại thiếu gia lại không hài lòng, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, nước mì làm cho cái miệng của cô càng thêm đỏ ửng lên. Ánh mắt hắn buồn bã, lên tiếng nói, “Không ai tranh với cô, nếu một bát không đủ, trong tủ lạnh còn có nguyên liệu, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Nhan Nghiên đã nhận nhịn quá đủ rồi, sao con người này lại đáng tức giận như vậy, thật vất vả cô mới có một bữa ăn ngon, hắn cũng không để cho cô ăn yên ổn, cô ngừng đôi đũa, ngẩng đầu lên hỏi: “Việc đó, xin hỏi Tư đại thiếu gia, rốt cuộc anh muốn thế nào. Anh đã từng nói,nói rõ ràng là tôi phải làm theo những gì anh nói.”

“Cô vẫn còn đang tức giận.” Tư Kình Vũ nhìn thấy cô nhíu mày, cô vừa mới tắm xong, cho dù đã vào phòng bếp nấu ăn, nhưng không bị dính nhiều mùi thức ăn. Trái lại chỉ cần ngồi bên cạnh, cô phát ra mùi hương thơm ngát. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, phía dưới là một cái quần ở nhà quá đầu gối. Cái này là Lập Hạ không mặc đến, Lập Hạ có vô số quần áo, quần áo bình thường không mặc quá hai lần. Cái tốt thì vứt cho Vương Đồng, cái xấu thì vứt cho Nhan Nghiên. Tư gia không bao giờ cho Nhan Nghiên quần áo mới, cô cũng chỉ có thể mặc đồ cũ của Lập Hạ.

 

Áo sơ mi màu trắng kia làm cho làn da trắng nõn non mịn của cô, hiện lên rõ ràng,lắm hắn kích thích chỉ muốn xoa nắn, chứng minh sự tưởng tượng trong đầu hắn có phải là thật không.

Nhan Nghiên cũng cảm nhận được ánh mắt biến hóa của Tư Kình Vũ, cô gắt gao cầm chặt bát, nếu Tư Kình Vũ dám xằng bậy, cô sẽ ném cái bát cái bát này về phía hắn.

Tư Kình Vũ đã ăn xong rồi, nhìn vẻ mặt đề phòng của cô, cảm thấy không phù hợp. Hắn liền buông bát xuống nói: “Ăn xong thì dọn dẹp phòng bếp cho sạch sẽ, sáng mai còn đến bệnh viện để kiểm tra.”

Lúc này Nhan Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua là cô không dám nhúc nhích, nhìn Tư Kình Vũ đi vào phòng, cô mới bắt đầu ăn mì tiếp. Phải cận thận, con người này xuất quỷ nhập thần. May mắn, cô không phải ở đây lâu, nếu không cứ bị hắn dọa như vậy, sớm muộn gì cô cũng suy tim mất.

Sáng hôm sau là cuối tuần, Nhan Nghiên tỉnh dậy. Cô không quên lời của Tư Kình Vũ hôm qua muốn hôm nay đi kiểm tra. Nhưng mà khi cô ra khỏi cửa phòng, không thấy bóng dáng Tư Kình Vũ ở đâu cả. Không phải hắn muốn mang cô đi bệnh viện sao! Mình cô đi cũng được, nhưng mà hắn chưa nói cho cô, cô biết đi đâu để tìm bệnh viện nào, bác sĩ nào!

Cô chưa kịp lấy lại tinh thần, Tư Kình Vũ liền xuất hiện ở hành lang. Hắn khỏa thân ở phía trên, phía dưới chỉ mặc vẻn vẹn một cái quần đùi, trên cổ còn quàng một cái khăn, tóc tai lộn xộn như vừa mới tắm xong. Nhan Nhiên bị dọa làm cho cả người choáng váng, ánh mắt dừng lại giọt nước đọng lại trên ngực hắn, sai khi cô nhận thức lại, liền không khống chế được kêu to: “A! A!” Vội vàng lấy tay che mắt lại.

Tư Kình Vũ thấy phản của cô làm cho buồn cười, hắn còn vuốt tóc, ngồi vào ghế sofa ở phòng khách, mở TV cười nói: “Thế nào, còn chưa vừa mắt với những gì cô thấy hay sao? Dáng người của tôi so với ông già, còn không vừa mắt hơn hay sao?”

Nhan Nghiên đang ở trong trạng thái thẹn thùng và kinh hãi, lại nghe những lời này giống như một chậu nước lạnh hất vào, cô hận không thể xông lên bóp chết hắn, cô cười lạnh nói: “Tư thiếu gia, có thể phiền hay không anh nên mặc quần áo đi, dù sao tôi cũng là con gái.”

“Ha ha!” Tư Kình Vũ vẫn không ngừng đổi kênh, cuối cùng dừng ở một kênh thể thao, cười nói, “con gái”? chẳng lẽ cô còn muốn nói bây giờ cô còn thật sự là con gái, mà không phải là đàn bà hay sao?” Hắn bắn ra hai chữ đàn bà, ai cũng biết hắn có ý gì!

Kia cũng không phải là vì anh hay sao! Nhan Nghiên thiếu chút nữa mà nói ra, cuối cùng đành nhịn xuống. Cô tự nói với chính mình, cô phải nhẫn nhất định phải nhẫn. “Xin hỏi thiếu gia, không phải hôm qua anh nói muốn đi đến bệnh viện kiểm tra hay sao chứ? Khi nào chúng ta xuất phát?”

Tư Kình Vũ nhìn thời gian, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, liền châm chọc: “Nhìn cô thật khẩn cấp, là muốn nhan chóng lấy hai ngàn vạn kia hay khẩn cấp được xuất ngoại?”

Mỗi câu nói của Tư Kình Vũ đều nói móc châm chọc cô, cô cần phải thật bình tĩnh, mới không đi tới, ném bất cứ thứ gì lên người hắn. Cô nói: “Cái đó, tôi chẳng phải vì Tư thiếu gia mà suy nghĩ hay sao? Nói thế, không phải anh rất nóng vội để cho Văn Vi hồi phục thị lực, mà không phải anh nhìn thấy tôi rất chướng mắt hay sao?” Làm sớm xong sớm, không phải sao?”

Tư Kình Vũ mở to mắt, lúc này mới nhìn thẳng cô, trải qua ngày hôm đó Nhan Nghiên dường như có chút biến hóa không giống với Nhan Nghiên trước đây, đôi mắt tuy có quật cường nhưng vẫn còn nhát gan. Nhưng mà bây giờ, cô đã có lá gan tranh luận cùng hắn, đôi mắt không còn tí sợ hãi nào. Hắn âm thầm đánh giá, khóe miệng có ý cười: “Cô đã muốn xong việc sớm, thì bây giờ đi làm bữa sáng, ăn xong, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Thì ra hắn còn muốn cô làm người hầu miễn phí cho hắn. Chẳng qua câu nói chúng ta, làm cho tim cô ngừng đập, cho tới bây giờ chưa có ai từng nói chúng ta với cô. Trong cuộc sống của cô, không có ai có thể nói với cô chúng ta!

“Nhìn tôi làm cái gì?” Ánh mắt của cô làm cho hắn có chút hoảng hốt, đứng gần sát thân thể của cô, ngửi thấy hương thơm trong mát của cô, miệng hắn đùa câu tà ý cười, “như thế nào, xem ra ba tôi không thể thỏa mãn cô, cô đang nghĩ đến sự lợi hại của tôi phải không?”

Nhan Nghiên nghe xong lại cảm thấy vừa thẹn vừa tức giận, càng ảo não lại càng thất thần. Cô vội vàng chống chế: “Tôi đi nấu bữa sáng.”

Miệng Tư Kinh Vũ hừ một tiếng nhỏ, hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, vừa rồi gần sát bên cô vậy, thậm chí chưa đụng tới cô, thân thể hắn đã có phản ứng. Hương vị trên người của cô quá mức mê hoặc, thậm chí mang theo cả hương vị quen thuộc, thoáng qua một giây như vậy, hắn muốn tùy ý đoạt lấy cô.

Hắn bị làm sao vậy, là cấm dục lâu quá hay sao? Cho nên mới đói quá ăn bừa. Đây là đàn bà dơ bẩn, là đồ chơi của ba hắn, làm sao hắn có thể để ý, thậm chí còn có ham muốn.

Thực ra Tư Kình Vũ cũng không đam mê nữ sắc lắm, trước khi gặp Văn Vi, hắn từng có mấy đàn bà. Thời điểm đó hắn chỉ là chơi đùa, bởi vì thân phận của ba hắn, tre già măng mọc có nhiều đàn bà là chuyện bình thường. Chỉ cần có điều kiện tương đối hắn sẽ không bỏ qua. Sau khi ở cùng một chỗ với Văn Vi, hắn không làm chuyện này nữa. Hơn nữa hắn còn bận việc công ty, ngày đêm làm việc. Những suy nghĩ này cũng dần dần phai nhạt.

Đối với Văn Vi, hắn rất mực yêu thương, với chuyện trên giường Văn Vi là phụ nữ cực kỳ bảo thủ. Mà hắn từ trước đến nay đều tôn trọng ý kiến của cô, cho nên khi bọn họ ở cùng một chỗ, rơi vào thói quen. Cho đến bây giờ hắn vẫn không biết là có cái gì, đã trưởng thành, tương lai hắn muốn tiếp quản đại công ty, cũng không nhiều tinh lực như vậy để nghĩ đến chuyện này.

Nhưng vừa rồi, một cảm giác thiêu đốt làm toàn thân nóng lên, quá lạ lẫm và mãnh liệt. Đó là từ lòng bàn chân truyền thẳng đên ngực một ngọn lửa cháy, mang theo xúc động điên cuồng. Hắn không nghi ngờ nếu Nhan Nghiên không vội vàng né ra, thì hắn thật sự không thể nhịn được rồi.

Tay Nhan Nghiên phát run, cô không nhận thức sai ánh mắt vừa rồi của Tư Kình Vũ có ý nghĩa gì?

Đêm đó trong trí nhớ của cô, quá in sâu và đáng sợ, cô vĩnh viễn không bao giờ quên hắn giữ lấy cô ánh mắt lúc đó cô thấy, và vừa rồi nhìn cô là giống nhau.

Nhan Nghiên nướng bánh mì, luộc trứng, nấu cháo hoa. Sau khi thức ăn đặt lên bàn, Tư Kình Vũ đã thay quần áo bước ra, lanh lùng nói: “Thay quần áo đi, bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện.”

Nhan Nghiên cứng ngắc bên cạnh bàn ăn, cô khẳng định là Tư Kình Vũ đừa cợt cô. Cô vất vả nấu bữa sáng, hơn nữa là hắn bắt cô làm, bây giờ hắn nói đi luôn.

Tư Kình Vũ nhìn cô cứng ngắc bất động, không tức giận nhìn cô: “Như thế nào? Không phải cô thúc giục muốn đi bệnh viện hay sao?”

“Nhưng mà anh nói muốn ăn sáng rồi mới đi bệnh viện.” Nhan Nghiên không nhịn được phản bác nói.

Tư Kình Vũ nở nụ cười, liếc mắt nhìn một bàn thức ăn phong phú nói: “Vậy cô nên biết, ai mới là chủ. Còn có, bây giờ cô phải kiểm tra toàn thân, phải nhịn ăn.”

Hắn bỏ qua chơi đùa cô, ai bảo cô bây giờ có việc phải nhờ vả. Cô cũng không quan tam trên bàn có gì: “Tôi đi thay quần áo!”

Không nghĩ tới, cô vừa mới đi ra, Tư Kình Vũ ngồi xuống bàn cơm, ăn bánh mì trứng, ăn rất là sung sướng. Thấy cô đi ra, hắn cũng đã ăn no, lau miệng nói: “Đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.